Vương Hoằng khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Nam Dương Mạc Dương là nơi người Hồ hay lui tới.”
Trần Dung lắc đầu, nàng hé môi cười: “Có Nhiễm tướng quân ở đó, dù người Hồ có xâm phạm, cũng sẽ không gặp nguy hiểm.” Nàng nói với sự khẳng định mà an tường, có ý nhắc nhở Vương Hoằng, nàng biết rõ một số việc.
Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú.
Chàng vươn tay xoa môi nàng, m*n tr*n gáy nàng, giọng nói nỉ non giống như gió xuân: “Nàng muốn tìm Nhiễm Mẫn làm nơi nương tựa sao?” Giọng nói lạnh lẽo đến kỳ dị.
Trần Dung lắc đầu, nàng tươi cười với chàng, nói: “Ta đã có hài tử, y sẽ không chấp nhận đâu.” Cho dù Nhiễm Mẫn nói rất dễ nghe nhưng Trần Dung biết, y sẽ không chấp nhận hài tử này. Trừ phi, nàng nguyện ý làm thị thiếp của Nhiễm Mẫn, hài tử của nàng vĩnh viễn an phận thủ thường, vĩnh viễn hèn mọn chỉ biết nhét cơm vào mồm ăn mà thôi.
Trần Dung tươi cười, lúc này giọng của nàng đã khôi phục vẻ trong trẻo ôn nhu: “Vả lại, ta là người của Thất lang mà, ta chỉ rời đi một thời gian thôi, nói không chừng khi nào đó ta hiểu ra, lại chạy về cầu Thất lang thu lưu. Ngay cả khi Thất lang thay đổi tâm ý, không muốn làm vậy thì cả đời này của ta cũng sẽ không dính líu đến người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Hoằng nhìn tươi cười bình thản trên mặt nàng, nhìn ánh mắt nàng đã trở nên trong suốt, trong lòng giống bị cái gì đó đập mạnh một cái.
Rỗ ràng đang ngồi trên tháp, đột nhiên chàng lung lay như bị mất đi chỗ dựa. Vươn tay, nắm chặt cột trụ của tháp, chàng nắm quá chặt đến mức tay lộ ra cả gân xanh.
Chàng cắn răng, cố gắng một hồi lâu, giọng thốt ra mới đạm mạc như bình thường: “Ta đã nguyện ý cưới nàng vậy mà nàng còn muốn rời đi sao? Không hề để ý bản thân đang mang thai mà muốn rời đi sao?”
Lời của chàng vừa dứt, Trần Dung khẽ cười, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.
Nhìn chàng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng mang ý cười, vươn tay v**t v* chiếc mũi cao thẳng, vành môi hoàn mỹ của chàng, Trần Dung khàn khàn cười nói: “Đúng vậy, Thất lang đã nguyện ý cưới ta …… Chàng xem, việc ta rút đao từ trong cơ thể ra rốt cục đã làm Thất lang cảm động, làm cho chàng nguyện ý cưới ta rồi.” Nhưng mà, nàng lại muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa…… Điều nàng mong mỏi, tuyệt đối không phải là sự bố thí vì lòng cảm động
Huống chi, nàng khiến chàng mất đi địa vị thừa kế tộc trưởng Vương thị. Có lẽ không có nàng, chàng vẫn có thể tiếp tục phát triển tiền đồ, trở thành trọng thần trong triều. Làm sao Trần thị A Dung nàng dám dùng tiện mệnh này để đổi lấy sự thương tiếc, hủy hoại tiền đồ của chàng đây? Trần thị A Dung nàng đâu thể nguyện ý dựa vào sự thương tiếc ấy mà coi như không có việc gì cùng chàng đi khắp núi rừng đây?
Mê Truyện Dịch