Sau khi băng bó xong, hộ vệ kia nặng nề mà thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, nói: “May mắn vết đ.â.m không sâu.”
Lúc này sắc mặt Vương Hoằng đã trắng bệch như tuyết, làn môi cũng mất đi huyết sắc, chàng dựa vào cánh tay của tỳ nữ để mình vững vàng đứng ở nơi đó, nghe vậy mỉm cười nói: “Da thịt là của mình, bất tri bất giác vẫn nương tay.” Hộ vệ kia cũng gật đầu nói: “Đúng, nhìn miệng vết thương này, người bên ngoài không thể đ.â.m vào.”
Lời này của hắn vừa thốt ra, mọi người mới hoàn toàn tin tưởng, kiếm là do chính Vương Hoằng tự đ.â.m bị thương.
Băng bó miệng vết thương xong, mọi người nâng Vương Hoằng lên, chậm rãi đi về phía tẩm phòng của chàng. Chỉ chớp mắt, trong phòng vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng đã trở nên lạnh lùng, ngoại trừ một vũng m.á.u trên đất kia thì cũng không còn gì khác.
Dường như tất cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của Trần Dung.
Trần Dung kinh ngạc nhìn cửa phòng, nhìn đám đông kia đi xa. Nàng vừa mới chuẩn bị cất bước đi theo, giọng của một tỳ nữ từ ngoài cửa truyền đến: “Lang quân nói, người vẫn đang bị trọng thương không nên cử động. Nữ lang vẫn nên nằm lại tháp đi.” Bất tri bất giác, nàng ta đã sửa lại xưng hô, gọi nàng là nữ lang.
Trần Dung được nhắc nhở mới phát hiện miệng vết thương đau đớn không chịu nổi, cả người không còn chút sức lực. Nàng chậm rãi dựa vào thành tường, dịch người về phía tháp.
Nằm trên tháp, Trần Dung nhắm chặt hai mắt.
Một hồi lâu, nàng khẽ hỏi: “Đại phu đến chưa?”
Giọng của tỳ nữ qua một lúc mới truyền đến: “Dạ rồi.”
“Hắn nói như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đại phu nói, lang quân không bị thương đến tạng phủ, nếu trong vòng hai ngày không bị sốt thì chỉ nửa tháng sẽ khỏi hẳn.”
Trần Dung không nói gì, nàng nhìn l*n đ*nh tháp.
Đảo mắt, hai ngày trôi qua. Khi trong lòng Trần Dung run sợ lo lắng, Vương Hoằng cũng không bị sốt.
Trong hai ngày này, Trần Dung uống thuốc đúng giờ, cẩn thận chăm chút bản thân, thương thế cũng chuyển biến tốt.
Trong hai ngày này, nàng chỉ cần tỉnh lại sẽ không tự chủ được nhìn chằm chằm chỗ cửa phòng, thời thời khắc khắc nàng đều muốn hỏi về thương thế của Vương Hoằng nhưng lại không dám.
Ngày thứ ba, sau khi Trần Dung ngẩn ngơ một lúc thì khẽ hỏi: “Có kiệu không?”
“Có.”
“Nâng ta đi gặp Thất lang.”
Mê Truyện Dịch
“Vâng.”
Một lát sau, bốn tỳ nữ tiến lên, các nàng cẩn thận nâng Trần Dung dậy, đặt nàng nằm trong kiệu, rồi hai hộ vệ nhấc kiệu lên đi về phía tẩm phòng của Vương Hoằng.