Người Vốn Phong Lưu

Chương 718: Người Vốn Phong Lưu



Trong đó một người bạch diện trung niên ánh mắt hẹp dài, tư thái phong lưu thối lui đến cửa, thấy Vương Hoằng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nóc nhà xuất thần. Trên gương mặt tuấn dật của chàng giờ phút này tràn ngập cô đơn. Rõ ràng cả sảnh đường hoa cẩm, rõ ràng quần áo cao quý, đôi mắt đen láy đi đôi với dung nhan được trời xanh ban tặng lại khiến cho người ta cảm thấy hiu quạnh vô tận.

Vương Hoằng như vậy, hắn chưa từng gặp qua.

Mê Truyện Dịch

Bạch diện trung niên rút chân về, đến gần Vương Hoằng.

Hắn đi đến bên cạnh Vương Hoằng, cúi đầu nhìn chàng, bạch diện trung niên thấp giọng thở dài: “Thất lang cần gì đến nỗi này?” Hắn cười nói: “Giờ phút này Thất lang đâu còn tư thái xuất trần, phong tư như thần tiên nữa? Ai, nữ sắc thật đáng sợ.”

Vương Hoằng cúi đầu xuống.

Hai mắt chàng đen láy lẳng lặng nhìn bạch diện trung niên kia, nhìn hắn, chàng cong khóe môi, khàn khàn nói: “Ta phải làm sao bây giờ?”

Giọng nói của chàng khàn khàn vô cùng: “Lan Chi, ta phải làm thế nào cho phải?”

Lan Chi nheo lại mắt hẹp dài, nói với giọng trêu tức: “Làm sao bây giờ? Không phải vừa rồi đệ đã quyết định rồi sao?”

Vương Hoằng vô tâm để ý tới lời trêu đùa của hắn, thậm chí không có tâm trí để mà tức giận, chàng lại ngửa đầu, lẳng lặng nhìn góc phòng, một hồi lâu, giọng nói thê lương của chàng truyền đến: “Ta chỉ biết dùng chiêu này thôi. Ngoại trừ nó ra, ta không biết phải làm thế nào mới có thể giữ nàng lại.”

Chàng thì thào nhắc lại: “Ta thật không biết phải làm thế nào, mới có thể giữ nàng lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói tới đây, Vương Hoằng khàn khàn nói: “Lan Chi là người phong lưu, có vô số mỹ nhân ái mộ huynh. Theo lời huynh nói, ta phải làm sao bây giờ?”

Lan Chi cười rộ lên: “Phụ nhân kia của đệ không giống người thường, nếu thủ đoạn này của ta hữu dụng, bằng với danh hào của Lang Gia Vương thị người sao có thể phí phạm thời gian đến tận hôm nay?”

Vương Hoằng nghe vậy cũng cười khổ.

Chàng nhắm hai mắt, thấp giọng nói: “Ta không muốn buông tay…… Ta sẽ không buông tay.”

Giọng nói trảm đinh tiệt thiết.

Lan Chi nghẹn lời, suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ hai tay, cười nói: “Có rồi.”

Vương Hoằng đưa mắt sang, chờ mong nhìn hắn.

Lan chi cười nói: “Tâm của con người, cho dù là phụ nhân hay là sĩ tốt nô bộc, biện pháp tốt nhất để thu phục là tìm ra điều người đó mong muốn nhất.”

“Điều mong muốn nhất?” Vương Hoằng nặng nề nhắc đi nhắc lại: “Điều mong muốn nhất ư?”