Người Vốn Phong Lưu

Chương 721: Người Vốn Phong Lưu



Đúng là vì tuyệt vọng như vậy nên bọn họ mới phóng túng chính mình, mới phong lưu không thể kiềm chế.

Nhưng phóng túng cũng thế, điên cuồng cũng thế, bọn họ vĩnh viễn vẫn cô tịch, vĩnh viễn đều chỉ có thể tâm sự với bản thân. Không có người đồng hành, không có ngày mai, không có chờ mong.

Mà hiện tại, Vương Hoằng đã có phụ nhân của mình, có chỗ để linh hồn chàng trú ngụ. Chàng tâm tâm niệm niệm đều muốn lấy lòng phụ nhân đó, tâm tâm niệm niệm nhớ mọi chuyện của nàng, mà nàng cũng tâm tâm niệm niệm nhớ tất cả về chàng.

Trên thế gian, có thể gặp được một người, ngươi yêu nàng, mà nàng cũng yêu ngươi. Hạnh phúc như thế, mấy người có thể đạt được?

Cho dù thế gian này trăm ngàn phù hoa, sống c.h.ế.t chỉ trong nhất thời, chỉ cần có một người có thể đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử, vậy đã đủ rồi,.

Hắn xoay người, nghênh ngang rời đi. Bào phục rộng tung bay trong gió, tiếng ca cao rộng của hắn truyền ra xa: “Thất thập cổ lai hi, nhất sinh úc úc hữu hà kì? Khai khẩu đại tiếu giả, nhất tuế nan đắc tứ ngũ kì. Nhược đắc khuynh thành phụ, tâm tràng thốn đoạn bất tương nghi.”

Lắng nghe tiếng hát vang kia dần dần trôi xa, Vương Hoằng nghiêng đầu cười.

Chàng nhẹ giọng gọi: “Người đâu.”

Một bóng người xuất hiện ở góc phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Hoằng mỉm cười hỏi: “Khi nào thì nàng khỏi hẳn, có thể hành tẩu du ngoạn?”

Người nọ đáp: “Nửa tháng là đủ rồi.” Rõ ràng tỳ nữ kia nói là 20 ngày, người này cũng nói nửa tháng.

Vương Hoằng gật đầu nói: “Nửa tháng sao? Rất tốt. Cầm thiệp mời của ta đi, uhm, mời tất cả bằng hữu tốt của ta tới, nói vào ngày giáp ngọ, đầu giờ ngọ, có chuyện vui, nguyện chư quân làm chứng.”

Người nọ đáp: “Vâng.” Dứt lời, hắn lặng yên biến mất.

Người nọ mới vừa đi, một loạt bước chân nhỏ nhẹ truyền đến.

Chỉ chốc lát, tỳ nữ vốn hầu hạ Trần Dung đã xuất hiện ở gần cửa. Nàng ta cúi đầu đi vào, thi lễ với Vương Hoằng, rồi nói: “Bẩm lang quân, sau khi nàng nghe thấy cuộc nói chuyện của lang quân ở ngoài cửa phòng thì vẫn buồn bực không vui, mới vừa rồi dọn cơm nàng cũng chỉ ăn hai miếng, khi nói chuyện với tỳ nữ thì cũng lầm lẫn. Sau khi trở về thì vẫn dựa vào tháp, ngơ ngác chưa từng có động tác gì khác.”

Mê Truyện Dịch

Vương Hoằng nghiêng đầu, hứng thú lắng nghe lời của tỳ nữ.

Tỳ nữ kia nói tới đây thì dừng lại, nàng ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng, vừa mới ngẩng đầu, Vương Hoằng đã bảo: “Tiếp tục nói.”