Người Vốn Phong Lưu

Chương 725: Người Vốn Phong Lưu



Lúc này, nàng và chàng ở thành Nam Dương ấm áp khoái hoạt như thế, ngay cả nàng bị Mộ Dung Khác mang đi, chàng đã bỏ mặc mọi thứ, cứu nàng trở về. Điều này làm cho nàng có ảo tưởng, có khát vọng không nên tồn tại, rồi một đao kia thực sự làm cho nàng sợ hãi.

Nghĩ đến, nếu là trước kia, chàng đối với nàng như vậy nàng đã khó mà có thể chấp nhận.

Vương Hoằng nghe vậy, môi mím thành một đường.

Mê Truyện Dịch

Đúng lúc này, đột nhiên Trần Dung mở rộng hai tay, vòng ôm cổ chàng.

Nàng ôm rất đột ngột, cũng rất chặt.

Trần Dung vẫn không nhúc nhích, ôm Vương Hoằng thật chặt.

Vương Hoằng giật mình, chậm rãi, chàng cũng vòng ôm người nàng.

Chàng ôm chặt nàng.

Ôm chặt Trần Dung vào trong lòng, Vương Hoằng cúi đầu xuống.

Môi chàng mấp máy, chàng muốn nói, chắc chắn mình sẽ không buông tay.

Chàng lại muốn nói, nhân sinh khổ đoản (cuộc sống ngắn ngủi), cần gì nghĩ ngợi lo lắng nhiều như thế?

Chàng lại muốn nói, nàng không đi được đâu, ta sẽ không buông tay đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng suy nghĩ vô số câu, nhưng lời đến bên miệng thì lại nuốt xuống.

Một hồi lâu, Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Ta.” Dừng một chút, chàng thì thào nói: “A Dung, nàng muốn ta làm cái gì? Nàng nói ra đi, ta đều làm được.” Ngữ khí của chàng mang theo cầu xin: “Nàng đừng đi, chỉ cần nàng đừng đi.”

Nói như vậy, Trần Dung quả thực không thể tin được là lời từ miệng Vương Hoằng nói ra.

Ngữ khí này nàng rất quen thuộc, là ngữ khí ngày xưa khi nàng luôn nói chuyện với chàng, đây là một việc làm không tự giác khiến bản thân giống như hạt bụi ngửa đầu lên cầu xin.

Trần Dung vội ngẩng đầu, mở to hai mắt đẫm lệ không dám tin nhìn Vương Hoằng.

Vương Hoằng nghiêng đầu, né tránh ánh mắt nàng.

Trần Dung vẫn mở to mắt nhìn.

Một hồi lâu, nàng thấp giọng nói: “Được.”

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói thêm: “Được, ta không đi nữa.”

Mấy chữ vừa thốt ra, Vương Hoằng nhoẻn miệng cười, vẻ sung sướng không thèm che giấu, thậm chí không thể khống chế mà bộc lộ ra, làm cho tim Trần Dung cũng bay bổng theo.

Nàng vươn tay ôm cổ chàng, hôn lên môi chàng, khẽ cười nói: “Đàn lang, đàn lang.” Đàn lang là tiếng gọi âu yếm người trong lòng của nhóm nữ lang đương thời. Sau khi Trần Dung gọi hai tiếng, cảm giác không thể biểu đạt vui mừng của mình, mặt mày hớn hở kêu gọi: “Thất lang, có giờ khắc này, có những lời này của chàng, ngay cả khi có một ngày bị chàng vứt bỏ, ta phải tự thiêu, ta cũng không hối hận.” Con người mà, dù sao cũng phải cá cược một lần mà, chẳng phải sao? Nếu lòng chàng như lòng ta, vì sao còn phải buông tha chứ?