Dứt lời, Dũ Chí cất tiếng cười quái dị.
Hắn cười như vậy, mọi người cũng đi theo cười ha hả, Lan Chi bạch diện phong lưu kêu lên: “Phong phạm thần tiên ư? Thế nhân đều biết Vương Thất lang chính là người cuồng dại vì tình hiếm thấy từ trước tới nay, còn là thần tiên gì nữa chứ? Hắn đã sớm hạ phàm rồi.”
Tiếng cười càng vang vọng.
Những người này vừa tới đã giễu cợt Vương Hoằng, ngoại trừ cười khổ thì Vương Hoằng cũng không biết phải làm gì.
Chờ tiếng cười của mọi người ngừng lại, một đạo sĩ trung niên ho khan một tiếng, nói: “Giờ lành đã đến.”
Giờ lành đã đến.
Bốn chữ vừa thốt ra, tiếng giễu cợt ồn ào lập tức an tĩnh lại.
Trong lúc Trần Dung mở to mắt nhìn, bọn họ lui về phía sau, trong nháy mắt, có người ôm cầm, có người lấy tiêu.
Tiếng nhạc thản nhiên vang lên.
Vương Hoằng cũng lui ra phía sau.
Chàng lui đến bên cạnh Trần Dung, nắm tay nàng, chậm rãi, quỳ xuống phía mặt trời mọc nơi phương đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung mơ hồ quỳ xuống theo chàng.
Giờ phút này, nàng mặc y phục màu đỏ, chàng mặc quần áo màu trắng, hai người quỳ gối nơi đầu thuyền, y bào bị gió thổi bay phất phới.
Trần Dung đang nghi hoặc nhìn Vương Hoằng.
Vẻ mặt Vương Hoằng nghiêm túc hiếm có, chàng nhìn phương đông chăm chú, cất cao giọng, giọng nói thanh nhuận truyền ra xa: “Ta, Lang Gia Vương Hoằng nguyện cùng phụ nhân bên cạnh ta, Trần thị A Dung kết hôn làm phu thê. Xin ông trời làm chứng, tổ tông làm chứng, chư quân làm chứng.”
Lời vừa dứt, chàng cung kính dập đầu lạy ba cái.
Trần Dung ngơ ngác giật mình cũng làm theo chàng.
Trong số các danh sĩ, Lan Chi bạch diện phong lưu chèo thuyền con trong đám người kia mà ra.
Mê Truyện Dịch
Hắn đi đến trước mặt hai người, nhìn hai người chăm chú, lấy một chén rượu từ tay của hạ nhân.
Chậm rãi rót rượu vào giữa mặt sông, giọng nói hùng hậu của Lan Chi truyền đến: “Phụ nhân này mặc dù chưa phải thê tử, lại sẵn sàng dùng tánh mạng bảo vệ Vương lang, khiến ông trời cũng phải cảm động.”
Đặt chén xuống, hắn lại giơ chén rượu thứ hai lên, thận trọng kính dâng về phía phương đông, sau đó ném lên trời cao, sau khi khiến rượu rơi xuống như mưa, giọng nói của Lan Chi lại truyền đến: “Loạn thế như vậy, nhân tình mỏng manh, gặp được giai phụ, Vương lang rất vui mừng. Nguyện hướng thiên địa quỷ thần đồng ý, đời này kiếp này, Vương lang sẽ yêu thương, coi trọng, không bỏ không rời, dứt khoát không oán.” Nghe đến đó, Trần Dung đã rơi lệ đầy mặt, nàng dùng tay áo bịt chặt miệng. Lan Chi nâng chén rượu thứ ba, hướng tới các vị danh sĩ.