Trách không được, dựa theo lời của chàng, khi ra khỏi thành, hộ vệ canh giữ ở cửa thành là do người khác bài trí sao? Đúng rồi, giao dịch này đã được quyết định ngầm trong nội bộ, các quý tộc không biết, cho nên sự truy lùng chỉ diễn ra cho có lệ mà thôi.
Trần Dung cả kinh, vội la lên: “Chàng như vậy, có thể đắc tội với các nàng hay không?”
“Tất nhiên là sẽ đắc tội.”
Nhìn vẻ mặt bất an của Trần Dung, Vương Hoằng khẽ cười, chàng v**t v* khoảng giữa hai hàng lông mày nàng, cười nói: “Hài tử ngốc, đắc tội thì thế nào? Đó là đối Tư Mã thị mà nói, ta kết thành oán cừu với gia tộc của Thái Hậu cũng là chuyện tốt.”
Không biết vì sao, hiện tại chàng không muốn nhìn thấy bộ dạng sầu lo như vậy của nàng, lập tức giải thích: “A Dung yên tâm, ta sẽ không làm việc ngu xuẩn đâu. Vì xóa bỏ Địa Hạ Ám quán, ta tung ra lệnh tập kết của trưởng tử Vương thị chỉ có thể sử dụng một lần trong đời kia, cũng là đạo lý tự bảo vệ mình thôi. Những năm gần đây ta chưởng quản vũ lực cùng thế lực ngầm của gia tộc, thực làm cho người ta kiêng kị, hiện tại ta dùng lệnh bài này, đủ để cho thấy ta thật sự nản lòng thoái chí, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ quy ẩn.” Ngay cả Kiến Khang vương bị đột tử kia cũng là do chàng g**t ch*t. Chàng sắp thoái ẩn, sao dễ dàng để cho người vũ nhục phụ nhân của chàng có thể tiêu d.a.o hậu thế như vậy? Buồn cười là, tuy rằng thế nhân đều mượn việc này công kích chàng, cũng thật sự tin tưởng là do người của chàng ra tay, nhưng không được mấy ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao, những năm gần đây Kiến Khang vương đã đắc tội với rất nhiều người.
Vương Hoằng nâng mặt Trần Dung, hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Nàng đừng để ý lời vừa rồi của Hoàn Cửu lang, ta không có dã tâm lớn như vậy…… Ta làm việc đều tùy tâm sở dục. Thời cơ đến phải xuất sĩ, ta cũng không để ý mà xuất sĩ. Nhưng mà, nếu cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể làm ẩn sĩ, ta cũng thấy rất khoái hoạt.”
Chàng nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta mới chỉ 19 tuổi, nhưng đã trải qua nhiều phong ba, tâm đã sớm mệt mỏi. Có thể cùng khanh khanh du sơn ngoạn thủy, đó là điều hạnh phúc trong đời.”
Chàng có thể giải thích như thế với Trần Dung, Trần Dung đã rất thỏa mãn rồi, nàng gật đầu, vui mừng nhìn chàng, trong mắt lấp lánh ánh lệ.
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng nhìn mà buồn cười, đang muốn nói gì đó, lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng khóc quen thuộc của một nữ tử: “Xin ngài thứ lỗi, tiểu phụ nhân chính là nghe nói các ngươi tiến đến thành Nam Dương, muốn thuận đường cùng đi, tìm kiếm phu quân Thạch Mẫn của ta. Còn thỉnh ngài kết thiện duyên.” Tiếng khóc nàng ta khẽ khàng, nghe thấy thật sự làm cho người ta thương tiếc.