Chính như Vương Hoằng nói, phụ nhân si ngốc như Trần Dung thật sự rất hiếm trên thế gian. Kiếp trước kia, người thật sự yêu thương Nhiễm Mẫn cũng chỉ có một m*nh tr*n Dung mà thôi. Những người còn lại đều vì đủ loại mục đích mà tiếp cận y.
Thế gian phù hoa, nào có nhiều tình yêu thật sự, nhiều người thật tình dứt khoát như thế?
Trải qua một tháng lặn lội đường xa, Trần Dung và Vương Hoằng đã đi tới nơi sẽ quy ẩn — Nam Sơn. Khi bọn họ đến, hảo hữu của Vương Hoằng đã dọn xong yến hội, chậm rãi tiến đến nghênh đón.
Vừa vào phủ, Trần Dung đã bị đám người đứng nghênh đón mà dọa cho kinh sợ.
Nàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Là mấy người Đại huynh.” Đứng ở trong đám người, rưng rưng tươi cười với nàng, không phải là nhóm thân nhân của nàng thì là ai?
Trần Dung quay đầu, nhìn Vương Hoằng đứng bên cạnh, cong khóe miệng nhẹ nhàng nói: “Thất lang, đa tạ.”
Vương Hoằng cười nhẹ, ôn nhu nói: “Khanh khanh cần gì nói lời này? Nàng theo ta quy ẩn, tất nhiên phải xử lý tốt mọi chuyện. Đến trò chuyện với bọn họ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
“Vâng.”
Trần Dung lên tiếng, vui vẻ chạy qua.
Đám người Trần gia Đại huynh cũng vội vàng đi lên đón. Sau khi gặp qua Trần Dung, Trần gia Đại huynh xoay người, hướng tới Vương Hoằng vái chào thật sâu. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Dung, lau nước mắt nói: “A Dung, mấy ngày trước ta đã tự tay g**t ch*t độc phụ kia.”
Một bên Bình ẩu tiếp lời nói: “May có Thất lang, độc phụ kia bị Thất lang bắt giữ. Nữ lang có biết độc phụ kia nói gì không? Ả mắng chửi Đại huynh của người, nói cái gì ả vốn đã thân mật với một tộc huynh trước khi Đại huynh người còn chưa đến, nếu không phải do tộc huynh kia đột nhiên không gửi thư từ, ả cũng sẽ không gả cho Đại huynh của người. Ả còn nói, sớm biết như thế, ả nghe theo tộc huynh kia dùng thạch tín độc c.h.ế.t huynh trưởng người. Đúng rồi, hồi trước khi ở thành Kiến Khang, Thất lang đã mời Nguyên đại phu tới khám bệnh cho Đại huynh. Nguyên đại phu nói, Đại huynh của người không có bệnh tật gì, tĩnh dưỡng cho tốt thì sống thêm mấy chục năm cũng không có vấn đề. Còn nữa……”
Trong lúc Bình ẩu thao thao bất tuyệt, gương mặt Trần Dung đỏ bừng, cắn răng quát khẽ ngắt lời bà: “Tộc huynh ả tên gọi là gì?”
Kiếp trước, trong vòng mấy ngày nữa sẽ truyền đến tin tức Đại huynh của nàng lìa đời. Hóa ra, không phải Đại huynh nàng nhiễm bệnh chết, mà là bị người ta độc chết, dù thế nào nàng cũng phải báo thù.