Nàng đã trở thành một đạo cô.
Sao nàng lại có thể trở thành một đạo cô chứ?
Đột nhiên, trước mắt Nhiễm Mẫn hiện lên cảnh tượng ngày ấy khi gặp nhau, nàng mặc y phục màu trắng nhuốm máu, tươi cười xinh đẹp, trong đôi mắt luôn yêu mị kia mang theo một loại đau xót cùng mờ mịt khắc cốt ghi tâm.
Dường như trong thiên hạ to lớn này không có chỗ cho nàng dung thân.
Nhiễm Mẫn nhíu mày.
Y nhìn Tôn Diễn chăm chú, trầm giọng hỏi: “Vậy Vương Thất lang đâu? Không phải hắn ta đã đoạt sự trong sạch của nàng rồi sao? Hắn đang làm cái gì?”
Tôn Diễn cười khổ lắc đầu, nói: “Vương Hoằng kia vốn đã đồng ý cho muội ấy địa vị quý thiếp nhưng muội ấy lại không chịu.” Cho tới bây giờ, người hiểu Trần Dung nhất chính là Tôn Diễn, cậu thở dài một tiếng rồi tiếp lời: “Lúc trước đệ đã cảnh cáo Vương Thất lang, hắn không thể cho muội ấy thứ muội ấy muốn thì đừng trêu chọc muội ấy. Đệ hiểu A Dung, muội ấy cũng giống đệ, tính tình cương liệt, một khi để bụng thì sẽ toàn lực ứng phó. Nếu nam nhân bội tình bạc nghĩa, nàng sẽ tự sát!”
Nếu nam nhân bội tình bạc nghĩa, nàng sẽ tự sát!
Nàng sẽ tự sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những lời này vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn đã lùi về phía sau một bước.
Không đợi y hiểu cho rõ vì sao bản thân lại đau lòng như thế, một bên Tôn Diễn đã kỳ quái nhìn y, còn nói thêm: “Hiện tại nàng ở Tây Sơn đạo quan.”
Cậu muốn nói lại thôi, một hồi lâu Tôn Diễn đột nhiên tiếp lời: “Đừng thương tổn nàng.” Mới nói đến nơi đây, Tôn Diễn thầm nghĩ: A Dung đã hối hôn với tướng quân, hiện tại muội ấy cũng đã xuất gia, tướng quân cũng không cần tổn thương muội ấy làm gì.
Suy nghĩ một hồi, cậu cảm thấy an tâm hơn một chút.
Tôn Diễn thấy Nhiễm Mẫn vẫn không đáp lời thì nghiêm túc nhìn Nhiễm Mẫn, khi đối diện với vẻ mặt mê man của y thì cậu nhíu mày, tò mò hỏi: “Tướng quân, huynh làm sao vậy?”
Nhiễm Mẫn lắc đầu, y khoác thêm ngoại bào rồi nói: “Ta đi đây.” Dứt lời, y bước nhanh rời đi.
Tây Sơn đạo quan rất nổi tiếng, Nhiễm Mẫn chỉ mất một thời gian ngắn đã tìm được ngay. Từ xa y nhìn thấy người dáng hình xinh đẹp đứng trong rừng cây, còn có áo bào màu vàng của đạo cô, đột nhiên Nhiễm Mẫn cảm thấy bước chân trở nên nặng nề.
Y đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng còn có vẻ buồn ngủ, có chút hoảng sợ bước xuống từ trên tảng đá. Nhìn thấy vẻ mặt nàng như thế, vui sướng cùng khát vọng khi gặp lại hoàn toàn tan biến, y hỏi với giọng lạnh lẽo trầm thấp: “Không dám nhìn ta ư?”
Mê Truyện Dịch