Nhiễm Mẫn cũng không dừng lại, lập tức hỏi: “Nếu để ngươi làm thê, A Dung làm thiếp thì sao?”
Trần Vi mở to hai mắt, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình mà nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, nhưng dưới sự bức bách của Nhiễm Mẫn, nàng ta nào có tâm tình suy nghĩ kỹ lưỡng? Lập tức không chút nghĩ ngợi đáp lời: “Vậy, vậy, A Vi cũng rất vui mừng.” Nàng ta rưng rưng lệ, nghẹn ngào thốt ra tiếng, lặp lại: “A Vi thật sự vui mừng.” Nói ra mấy chữ cuối cùng, nàng ta có chút hoảng hốt, trên khuôn mặt luôn văn tĩnh khiếp nhược kia đột nhiên lộ ra một chút dữ tợn.
Nhưng ngay lập tức, nàng ta che giấu vẻ mặt này, ánh mắt lấp lánh lệ chờ mong, khát vọng nhìn Nhiễm Mẫn.
Vừa đối diện với gương mặt Nhiễm Mẫn, nàng ta lui về phía sau một bước, thật cẩn thận cất tiếng gọi: “Phu chủ, chàng sao vậy?”
Nhiễm Mẫn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng ta chằm chằm.
Ánh mắt của y rất kỳ quái, giống như nàng ta là người xa lạ, cũng giống như y chưa từng nhận biết rõ nàng ta. Y đang nghiêm túc nhìn nàng ta. Ánh mắt có thể đ.â.m thủng lòng người kia làm Trần Vi không khỏi hoảng loạn.
Nhưng mà, vừa rồi mình đâu có nói sai câu nào?
Nhiễm Mẫn vẫn đang nhìn nàng ta chằm chằm.
Khi y hỏi câu này hoàn toàn là theo bản năng. Y cảm giác rằng có lẽ mình sẽ nhận được đáp án từ câu trả lời của Trần Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Vì thế, ngay khi Trần Vi nói ra “A Vi thật sự vui mừng,” lại lộ vẻ dữ tợn, trước mắt y trở nên choáng váng.
Đột nhiên, cảnh vốn chỉ xuất hiện trong mơ, gương mặt tân nương vốn không hề tồn tại kia lại trùng khớp với khuôn mặt trước mắt này.
Thật sự là vớ vẩn, hòa thượng kia chỉ nói lời mê sảng vậy mà mình còn tin vào nó, rồi hỏi Trần Vi câu hỏi này.
Nhiễm Mẫn lắc đầu, lạnh lùng đi vào bên trong.
Đến khi y bước vào sân, Trần Vi vẫn đang dựa vào cạnh cửa, không hề cử động.
Không biết vì sao, ánh mắt xa lạ cùng tìm tòi nghiên cứu vừa rồi Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta làm lòng nàng ta vô cùng hoảng loạn.
Đây là phu quân mà mình trăm phương nghìn kế cũng muốn gả sao?
Mình vốn có thể làm thê tử của y nhưng con tim y đã bị tiện nhân vô sỉ kia cướp đi, y không muốn cưới mình, phụ thân nói, quên y đi.
Nhưng sao nàng ta có thể quên được? Khi gặp nhau lúc qua sông, chỉ liếc mắt một cái nàng ta đã ái mộ y rồi. Y chính là nam tử tuấn mỹ nhất có khí phách nhất mà nàng ta từng gặp trong cuộc sống của mình. Y vung tay lên, vô số sĩ tốt nghiêm nghị đồng ý, ngay cả sĩ tộc cao quý không ai bì nổi cũng phải nhờ y bảo vệ.