Sau nửa canh giờ, một chiếc xe ngựa ngừng lại, vài hộ vệ đỡ Vương Hoằng bước xuống từ xe ngựa, theo một sơn đạo khác đi về phía trước. “Lang quân?” Nhìn thấy Vương Hoằng đột nhiên dừng lại, một hộ vệ khó hiểu mở miệng, đồng thời, hắn nhìn theo ánh mắt Vương Hoằng. Vừa thoáng nhìn, hộ vệ lập tức tươi cười rạng rỡ, hắn vui mừng nói: “Là tiểu lang.” Vừa nói, hắn vừa không thể khống chế bước chân, chạy tới bóng người nho nhỏ ở phía trước kia. Bé đang ngồi xổm dưới tàng cây, cầm một nhánh cây vẽ gì đó ở dưới đất. Hộ vệ ngồi xổm ở phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Hiên tiểu lang đang làm gì vậy?” Bé ngẩng đầu. Đối diện với mắt phượng sáng trong của bé, hộ vệ không khỏi cười đến hai mắt híp thành một đường, tràn ngập từ ái. Bé không đáp lời mà nhìn Vương Hoằng ở phía sau hộ vệ đó. Vương Hoằng thấy thế, chậm rãi đi đến trước mặt hài tử, đứng từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên hỏi: “Tại sao không đáp lời?”
Bé liếc nhìn Vương Hoằng một cái, nói với giọng trong trẻo: “Người gấp cái gì?” Sau khi khiến Vương Hoằng nghẹn lời, bé nghiêm túc nhìn về phía hộ vệ kia, cất giọng non nớt: “Ta đang suy nghĩ một chuyện.” Nhỏ như vậy còn học người ta nói mình đang suy nghĩ, hộ vệ cảm thấy buồn cười. Hắn còn đang nhịn cười, một bên Vương Hoằng đã mở miệng hỏi: “Nghĩ cái gì?” Bé mếu miệng trả lời: “Không muốn nói.” Bé mở to mắt nhìn Vương Hoằng, đôi mắt có chút ửng hồng: “Người lại đi chơi?” Bé chu miệng phồng má, đôi mắt nhìn Vương Hoằng lấp lánh tia sáng. Vương Hoằng biết, tiểu tử này kỳ thật đang tự trách mình không dẫn nó đi cùng. Nhưng tiểu tử này lại chỉ nói lấp lửng nửa câu. Vương Hoằng nhịn cười, chàng cúi người, bế con vào lòng. Ôm con, Vương Hoằng nghiêm túc nói: “Con là nam tử hán, sao chỉ chút việc nhỏ đã đỏ hồng hai mắt?” Cánh tay bụ bẫm trắng trẻo của bé vòng ôm cổ chàng, trong trẻo đáp lời: “Người vừa đi đã là nửa tháng, bỏ lại con cùng với mẫu thân ở nhà, con không vui. Con hỏi mẫu thân vì sao người không mang theo con cùng đi, mẫu thân nói, người cho rằng diện mạo con không đẹp làm mất mặt người, có phải vậy không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bé hỏi nghiêm túc, lời của bé vừa dứt, vài hộ vệ đều nhìn Vương Hoằng. Vương Hoằng nghẹn lời, nửa ngày không hề hé răng. Bé nhìn chàng, dùng sức gật đầu, nghiêm túc nói: “Con đã nói với mẫu thân, tuyệt đối không có việc này. Phụ thân ngại chúng danh sĩ nói rằng con đẹp hơn so với phụ thân, sợ bọn họ có mới nới cũ, người đố kỵ cho nên không chịu mang con đi.” Vương Hoằng không thốt nổi nên lời nhưng phía sau chàng chúng hộ vệ đều buồn cười. Vương Hoằng trừng mắt nhìn con, một hồi lâu mới nghẹn lời nói: “Hài tử này.” Bé phụng phịu như vậy thật sự quá đáng yêu, chàng nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giải thích: “Không phải vậy. Diện mạo của Hiên nhi rất đẹp, phụ thân đã quy ẩn, không muốn để con ta khiến nhiều người chú ý.”
Mê Truyện Dịch