Người Vốn Phong Lưu

Chương 771: Người Vốn Phong Lưu



Nàng ta ngưỡng mộ nhìn Vương Hoằng, chờ chàng ung dung tiếp kiến mình.

Vương Hoằng không bước ra ngoài.

Chàng vẫn đứng ở trên thuyền, mỉm cười nhìn Vương Khối chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao A Khối đến đây?”

A? Các nàng ngàn dặm xa xôi mà đến, sao ngay cả cửa nhà chưa được bước qua mà Thất thúc đã chất vấn rồi? Tuy rằng sự chất vấn này không hề làm cho người ta cảm thấy không vui.

Vương Khối ngẩn ngơ, thanh thanh trả lời: “A Khối nghe người ta nói về cảnh đẹp Nam Sơn, lại nghe thấy Thất thúc ở đây nên muốn tới cầu kiến.”

Không đợi nàng ta nói xong, Vương Hoằng thản nhiên ngắt lời: “Nói trọng điểm.”

Trọng điểm? Nàng ta có câu trọng điểm nào chứ? Những năm gần đây dù thế lực hoàng thất hay thế lực của các đại gia tộc thì đều có sự bành trướng, tộc trưởng cảm thấy khó có thể trấn áp nên muốn mời thúc ấy rời núi.

Nhưng việc này, dù thế nào cũng không tới phiên một nữ lang chưa gả như nàng ta quản lý. Lần này nàng ta đến thật đúng là bởi vì tò mò, muốn nhìn xem Thất thúc sống thế nào, thuận tiện, nếu có thể thông qua Tạ Uyển mang thúc về trong tộc, coi như là lập công lớn.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do tò mò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Hoằng nhìn Vương Khối chăm chú, thấy nàng ta quanh co nửa ngày cũng không thốt nên lời, trong lúc lơ đãng mày nhíu lại, ánh mắt chàng chuyển về phía Tạ Uyển.

Một khắc khi chàng chuyển mắt nhìn, tim Tạ Uyển đập thình thịch, nàng ta lớn lên trong những truyền thuyết kể về chàng, từ lúc hiểu chuyện đã sinh ra ái mộ với Lang Gia Vương Thất. Nàng ta muốn gặp chàng, muốn ở chung một chỗ với chàng, nàng ta muốn cùng chàng hưởng thụ sùng kính cùng vinh quang từ thế nhân.

Cũng bởi vì như thế, khi Vương Hoằng cập bờ, nàng ta đã lặng lẽ tháo khăn che mặt xuống.

Giờ phút này nàng ta lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của mình.

Dưới ánh mắt của Vương Hoằng, Tạ Uyển thi lễ, nói với vẻ ngượng ngùng xấu hổ: “Tạ thị A Uyển bái kiến Thất lang.” Nàng không muốn gọi Thất thúc giống như Vương Khối, lại không muốn gọi tên của chàng, như vậy quá xa lạ, cứ thế mà thân cận tự nhiên gọi chàng một tiếng Thất lang.

Nghe thấy giọng nói yêu kiều lộ ra ôn nhu thong dong, nhìn mỹ nhân tình ý ẩn chứa trong mắt, Vương Hoằng tươi cười.

Nụ cười của chàng rạng rỡ.

Quay sang Trần Dung đang nhích lại gần bên cạnh, Vương Hoằng hạ giọng, hỏi: “Khanh khanh, lại có một phụ nhân mê luyến vi phu, làm thế nào bây giờ?”

Mê Truyện Dịch