Người Vốn Phong Lưu

Chương 774: Người Vốn Phong Lưu



Bề ngoài tiểu lâu này thoạt nhìn cổ xưa, được kiến tạo dựa vào sườn núi, một thân cây lớn cần phải đến mười người mới có thể vòng ôm hết xuyên qua thân tiểu lâu, có chút khác biệt.

Vừa bước vào, hai nàng đã kêu lên muốn tắm rửa, mà khi các nàng ngâm mình trong dục điện mới phát hiện nước tắm là từ thiên nhiên, nước chảy theo phiến đá cuồn cuộn không dứt.

Tắm rửa thay quần áo xong, hai nữ lang ngồi ở trên một bình đài được xây dựng dưới gốc cây đại thụ, nhìn ngắm ngọn núi xa xa, gió thổi phơ phất, con thuyền đang từ từ quay lại trên mặt hồ, đột nhiên hai người cảm giác phiêu nhiên giống như thần tiên.

Vương Khối uống một ngụm rượu mà thành Kiến Khang mới ủ, khen ngợi: “Thật sự là một nơi thần tiên.”

Mê Truyện Dịch

Tạ Uyển cũng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, nếu là buổi tối, trăng sáng chiếu rọi trên bầu trời, Thất lang mặc áo trắng đánh đàn ca hát, cảnh tượng kia khiến người ta say sưa muốn c.h.ế.t mất.”

Nơi này chỉ có nữ tử các nàng, nàng ta có thể phóng túng bản thân bộc lộ sự ái mộ của mình với Vương Hoằng, vẻ mặt say mê tưởng tượng đến cảnh đẹp này.

Một tiếng sáo réo rắt truyền đến.

Tiếng sáo phiêu đãng ở trong rừng, uyển chuyển phiêu đãng, thật sự êm tai.

“Thất lang đã trở lại rồi ư?” Tạ Uyển khẽ kêu lên, ló đầu ra.

Đám người Vương Khối đi theo hướng phát ra tiếng sáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng sáo truyền đến từ trong rừng cây phía trước. Các nàng nhìn kỹ mới phát hiện Vương Hiên mặc ngoại bào màu lam nhạt đang đứng ở cạnh gốc cây chương. Thiếu niên còn chưa trưởng thành, nhưng thân hình cao to, trường bào phất phơ, tóc dài nhẹ bay như đang múa trong gió!

Nhìn ngắm, thiếu niên bên cạnh như linh khí bức người, làm cho người ta tâm động.

Trong khoảng thời gian ngắn, dường như mọi người cảm thấy rừng cây trước mắt đều trở nên sáng ngời.

Nhìn cậu, Vương Khối thì thào nói: “Thật sự khoái hoạt giống như thần tiên.”

Nàng ta chuyển sang nhìn Tạ Uyển, thấy Tạ Uyển nhíu mày thì ngạc nhiên hỏi: “Tỷ đang suy nghĩ gì vậy?”

Ngay cả nàng ta cũng nhìn ngắm đến ngây người, sao Tạ Uyển còn có thể bình tĩnh như thế? Không những thế còn mất hứng mà nhíu mày?

Tạ Uyển cả kinh, nàng ta vội vàng nói: “Không có gì.” Thấy Vương Khối nhìn mình chăm chú không dời mắt, nàng ta cúi đầu, khẽ thở dài: “Trần thị A Dung thật là có phúc.”

Nàng ta không muốn thừa nhận.

Khi đến chân núi, nàng ta cho rằng đó chỉ là một nữ tử diễm tục xuất thân hèn mọn, còn đắc tội với hoàng thất thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Vương Thất lang lựa chọn nàng, chính là nhất thời mê muội mà thôi, nếu chàng nhìn thấy mình, nhất định sẽ yêu thương mình.