Nghiêng người, tựa vào thân Trần Dung, Vương Hiên liếc nhìn hai đệ đệ một cái, nói với Trần Dung: “Mẫu thân, phụ thân bảo con năm ngày sau xuống núi.”
Cậu vươn tay ôm cổ Trần Dung, gối đầu lên gáy nàng, nói với vẻ lười biếng: “Mục đích Thập Cửu tỷ mang tiểu cô kia đến không thuần khiết, con sẽ buộc các nàng xuống núi với con.”
Trưởng tử này, từ lúc sinh hạ đã trở thành tri kỷ của Trần Dung. Khi ở bên cạnh nàng cậu chưa bao giờ khóc chưa bao giờ làm loạn, đói bụng cũng chỉ hừ hừ vài tiếng. Nhưng thái độ đối xử với Vương Hoằng lại hoàn toàn khác, ít nhất đã tiểu vào người chàng không dưới mười lần, làm hại Vương Hoằng chưa bao giờ dám bế cậu trong lúc có khách.
Giờ phút này, cảm giác được lo lắng của con đối với mình, khóe miệng Trần Dung cong lên, ôn nhu cười nói: “Hết thảy do Hiên nhi làm chủ.”
Mê Truyện Dịch
Vương Hiên lười biếng đáp lời, đột nhiên cậu lại nói: “Mẫu thân, phụ thân chỉ sợ sắp phải rời núi rồi.”
Rời núi?
Trần Dung kinh hãi, nàng nhìn về phía con, run giọng hỏi: “Làm sao con biết?”
Cuộc sống này rất thoải mái, nàng đã quen với nó, nếu đổi hoàn cảnh khác, trở về nơi chốn năm đó, một lần nữa quanh quẩn bên quỷ môn quan, nàng thật sự sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Hiên nhìn thấy Trần Dung khẩn trương, vội vươn tay xoa vai nàng, cậu nói với vẻ nghiêm túc: “Mấy tháng qua danh sĩ cầu kiến phụ thân càng ngày càng nhiều. Con còn nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, người Hồ vẫn còn tâm muốn diệt ta, còn nữa, danh vọng của Lang Gia Vương thị trong vài năm nay không bằng từ trước.”
Nói tới đây, cậu nhẹ nhàng an ủi: “Nhưng mà, nhi tử nghĩ rằng nếu phụ thân muốn xuống núi, có lẽ là một hai năm sau.”
Lúc này Trần Dung mới thở ra một hơi, cao hứng nói: “Còn lâu như vậy cơ mà, ta cũng không lo nghĩ nữa.”
Vào đêm.
Hiện giờ cũng sắp đến mùa hạ, phải tới nửa đêm về sáng trăng mới ló ra. Giờ phút này trong núi rừng chỉ có một gian phủ đệ, trong phủ đèn đuốc sáng ngời, giống như một vòng trăng sáng dưới nhân gian.
Ngồi ở trên bình đài, Tạ Uyển và Vương Khối luôn luôn chờ trăng ló ra. Các nàng nghĩ rằng thanh phong minh nguyệt, sơn thâm rừng rậm, có một mỹ nam mặc áo trắng như tuyết, tiếng đàn bay lượn, đó thật sự là tiên cảnh chốn nhân gian.
Đáng tiếc, các nàng vẫn chờ đợi mà trăng sáng dù thế nào cũng không chịu đi ra, mà mĩ nam mặc áo trăng kia cũng không hề gặp các nàng, dường như chàng không hề ý thức được rằng trong phủ nhà mình có khách đến.