Người Vốn Phong Lưu

Chương 782: Người Vốn Phong Lưu



Nói xong câu này, không đợi Vương Khối phản ứng lại, nó há miệng, oa oa khóc lớn xông ra ngoài.

Đảo mắt, bóng dáng nhỏ bé của Vương Túc biến mất ở trong bóng đêm.

Nhìn bóng dáng nó chạy xa, Vương Khối ngẩn ngơ thật lâu, đột nhiên thấp giọng nói: “A Uyển, chúng ta vẫn nên trở về đi. Chỉ ở đây cùng lắm ba ngày thôi, chúng ta trở về đi.”

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tạ Uyển, nói với vẻ mặt mất hứng: “Ta là đích nữ của Lang Gia Vương thị, thật sự không chịu nổi bị một đứa trẻ ranh quát tháo như thế!” Không chỉ như vậy, cộng thêm lời lẽ châm chọc ngầm của Vương Hiên kia, còn có thái độ khinh thường của Thất thúc nữa.

Mê Truyện Dịch

Nàng ta cũng là thiên chi kiều nữ, cần gì phải chịu đựng cơn giận không đâu này?

Mặt Tạ Uyển trắng bệch, nàng ta cúi đầu, cắn môi không nói được một lời, qua hồi lâu, nàng mới khàn khàn nói: “Ba ngày, trong vòng ba ngày ta sẽ gặp chàng một lần. Nếu vẫn như cũ, chúng ta trở về.”

Vương Khối gật đầu.

Nói tới Vương Túc lao ra ngoài chưa tới ba mươi bước thì vội dừng lại. Ở chỗ tối đen phía trước có một đồng tử khác đi ra, hỏi: “Như thế nào?”

Vương Túc chắp tay sau lưng làm ra vẻ đi thong thả hai bước, nói: “Hết thảy như Đại huynh đã nói.”

Mới nói đến nơi đây, nó ngẩng mặt lên, thất vọng hỏi: “Đêm nay chúng ta có cần giả sói đi dọa các nàng ta không?”

Vương Lăng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Túc nghiêng đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Đừng để cho phụ thân biết là được.”

Mới nói ra mấy từ, một giọng nói thanh nhuận mang theo nghi hoặc truyền đến: “Chuyện gì mà không cho ta biết được?” Chính là Vương Hoằng mặc quần áo trắng phất phơ trong gió đêm, mang theo người hầu đi đến.

Chàng cúi đầu, nhìn chằm chằm bộ dạng lén lút của hai hài tử, mày nhíu lại, vẫy tay gọi một hạ nhân đến: “Vừa rồi hai vị tiểu lang đi đâu?”

Hạ nhân cung kính trả lời: “Đến chỗ của hai nữ lang.”

Vương Hoằng mặt nhăn mày nhó, chàng nhìn hai bóng dáng nho nhỏ chăm chú, từ từ nói: “Mang theo bọn nó.” Chàng chậm rãi đi về phía chỗ bình đài.

Vương Hoằng tới chỗ bình đài.

Mọi người đang thì thầm, vừa thấy Vương Hoằng vội vã bước đến thì đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại vui mừng, nhất tề thi lễ: “Bái kiến lang quân.”

Bái kiến lang quân?

Vương Khối và Tạ Uyển nghe thấy lời này thì đồng thời đứng lên, khẩn trương xoay người nhìn lại.

Quả nhiên là chàng.

Mỹ nam tử mặc áo trắng, dù là bước đi trong bóng đêm, cũng tựa như có thanh phong lãng nguyệt vờn quanh, quả nhiên là Vương Hoằng.