Gió thổi qua, rèm xe phất phơ, khi thì gần khi thì xa, tựa như tim của mọi người, khi thì bay bổng, khi thì say mê.
Tạ Uyển tỉnh táo lại, nàng ta cắn răng nói: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Nàng ta nhìn Vương Khối, liên thanh hỏi: “Sao cậu ta có thể đến Kiến Khang vậy, chẳng lẽ, Thất lang chuẩn bị rời núi sao?”
Vương Khối vẫn đang nhìn ngắm thiếu niên, nàng ta khẽ ngâm nga: “Thiếu niên nhà ai xuân sam bạc (bạc ở đây ý chỉ bào phục mỏng manh). Hôm nay mới biết được, trong bảy chữ này cũng có ý tương tư.”
Đọc xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Tạ Uyển, lắc đầu, cười khổ nói: “Hẳn là không phải.” Nàng ta lại lắc đầu, nhíu mày nói: “Tiểu tử này tính tuổi mụ cũng chỉ 13, khi gặp ở trên núi ta cũng không biệt đệ ấy sẽ có phong thái thế này.”
Dù sao nàng ta cũng là người của Lang Gia Vương thị, lúc này mấy ý niệm hiện rõ trong đầu đều đang nghi ngờ thiếu niên này đến đây sẽ tạo nên ảnh hưởng gì đối với thành Kiến Khang, đối với gia tộc.
Đúng lúc này, thiếu niên chậm rãi khép sách, ngẩng đầu lên.
Cậu vừa nâng mắt, thì liếc thấy hai người Vương Khối và Tạ Uyển, mắt phượng tối lại, thiếu niên cười nham nhở, nói với vẻ lười biếng: “Thật khéo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói của cậu vẫn còn chưa kịp truyền ra.
Ngay khi cậu tươi cười, một tiếng thét chói tai vang lên từ bốn phía, vô số thiếu nữ lao về phía cậu, chẳng những khiến giọng của cậu trở nên chìm nghỉm mà dòng người xông lên còn đẩy xe ngựa của Tạ Uyển và Vương Khối qua một bên.
Đây giống như là một tín hiệu.
Mê Truyện Dịch
Trong nháy mắt, càng ngày càng có nhiều người kêu lên, một phụ nhân ở bên trái Tạ Uyển đang luống cuống tay chân tìm kiếm hoa quả trong rổ nhà mình. Tìm nửa ngày mà không thấy, nàng ta liếc mắt thấy người bên cạnh cầm một đài sen, thì lập tức duỗi tay ra cướp đoạt rồi ném về phía xe ngựa màu đen bị đám người vây quanh kia.
Nàng ta đã mở đầu thật tốt.
Trong nháy mắt, vô số phụ nhân cầm lấy hoa quả hoa tươi ném vào trong xe ngựa, bên kia các thiếu nữ tay nắm tay, xếp thành ba đội chắn giữ phía trước.
Vương Khối nói với vẻ mất hứng: “Hỏng rồi, không biết khi nào thì có thể về nhà đây.”
Lúc này có một thói quen, trên ngã tư đường mà xuất hiện một mĩ thiếu niên phong thái tuyệt thế, mọi người có quyền lợi chặn đường đón xe. Mà người đi đường bị vạ lây, ngay cả quý tộc thượng đẳng cũng phải tha thứ, cũng phải mỉm cười chờ những người đó tự nguyện rời đi — đây là một loại phong lưu.