Đột nhiên cậu nghiêng đầu đi, cất giọng gọi Tạ Uyển đang bị đám người đẩy dời càng ngày càng xa: “Khanh khanh.”
Giọng của thiếu niên không hề nhỏ.
Ngữ khí của thiếu niên đầy sự thân mật.
Mê Truyện Dịch
Trong khoảng thời gian ngắn, các thiếu nữ đang hò hét chói tai giật mình, các nàng vội quay đầu, theo ánh mắt Vương Hiên nhìn lại.
Trong lúc Tạ Uyển ngẩn ngơ, Vương Hiên cười mị mắt phượng, cậu ôn nhu mà vô cùng thân thiết kêu gọi: “Khanh khanh — nơi đây quá nhiều người, khi nào thì mới có thể về đến nhà của nàng đây?”
Giọng của thiếu niên ôn nhu trong trẻo, rốt cục khiến mọi người chuyển sự chú ý về phía Tạ Uyển.
Mấy trăm đôi mắt phát sáng đồng thời lia tới, lạnh lẽo giống như mấy trăm mũi tên hướng về phía Tạ Uyển.
Tạ Uyển há miệng, nàng ta mất một lúc lâu mới hiểu ra ‘Khanh khanh’ trong miệng Vương Hiên là đang gọi mình.
Nàng ta vừa kêu ôi ôi hai tiếng, còn chưa kịp phát biểu gì thì một từng đợt tiếng nức nở vang lên.
Vài tiếng khóc nức nở cùng chan hòa. Trong tiếng nghẹn ngào, một nữ tử kêu lên: “Đàn lang còn trẻ như thế, phong tư bình sinh ít thấy…… sao có thể vừa gặp nhau thì đã có người trong lòng? Bảo ta làm sao mà chịu nổi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời của nàng ta vừa dứt, trong tiếng xôn xao, vô số ánh mắt phẫn nộ thống hận nhìn Tạ Uyển.
Trong lúc sắc mặt Tạ Uyển càng ngày càng trắng bệch, thân mình bắt đầu ngả về phía sau, đột nhiên, tiếng kêu của Vương Khối truyền đến từ bên cạnh: “Tiểu tử kia bỏ chạy rồi.”
Kêu la hai lần mà không thấy ai có phản ứng, rốt cục Vương Khối hiểu được chỗ sai của mình, lập tức, nàng ta chuyển giọng, dắt cổ họng thống khổ kêu lên: “Nhóm tiểu cô, vị lang quân tuấn mỹ giống như yêu nghiệt kia bỏ chạy rồi –”
Tiếng kêu than vãn của nàng ta rốt cục thức tỉnh chúng nữ. Các nàng đồng thời quay đầu, vừa lúc trông thấy thiếu niên tuyệt sắc nhảy xuống từ trong xe ngựa, tháo đấu lạp trên đầu một người qua đường rồi đội lên.
Quả nhiên, cậu muốn bỏ chạy.
Trên thế gian nào có chuyện như thế.
Chúng nữ vừa thương tâm lại không cam lòng, các nàng thét chói tai, kêu gào. Mà chờ các nàng phản ứng lại, Vương Hiên với thân thủ linh hoạt đã chạy ra vài chục bước.
Vương Hiên luyện tập trong núi đã quen nên vô cùng nhanh nhẹn. Cậu chạy tới đâu, thấy có người nhìn mình hoặc tươi cười xinh đẹp quyến rũ, hoặc hơi có chút cảnh giác, cậu liền thuận tiện tung mị nhãn.
Làm như thế hậu quả là cậu chạy tới đâu, đám người ở đó đều si ngốc. Trong lúc mọi người kinh ngạc, tùy ý để cậu xông về phía trước, rốt cuộc Vương Hiên đã xông tới cửa thành trong vô số tiếng thét chói tai.