Nàng vốn chỉ thuận miệng nói, Vương Hoằng ngồi bên cạnh đã thản nhiên trả lời: “Lòng người hiểm ác, hiện tại đàm hôn luận gả thì quá sớm.”
Nhận ra sự lo lắng của trượng phu, Trần Dung yêu mị liếc trắng mắt, khẽ cười nói: “Chàng đó, suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Trần Dung nói: “Thiếp rất hiểu Hiên nhi, nó tâm cao khí ngạo, muốn làm việc lúc nào cũng chu toàn, nếu thật sự mê luyến một nữ lang nào đó, chỉ sợ là không dễ.”
Mê Truyện Dịch
Dừng một chút, nàng hỏi: “Đúng rồi, lần này bọn nó đến Kiến Khang, gia tộc sẽ rèn luyện Hiên nhi thế nào?”
Vương Hoằng nói: “Hiên nhi đã 13, có thể hiểu biết về phụ nhân. Bước thứ hai, gia tộc hẳn sẽ phái người mang theo bọn nó ra vào các hồng lâu, hội kiến phong thái của danh sĩ trong thiên hạ, đồng thời hiểu rõ nữ sắc trên thế gian.”
“Đây là bước thứ hai sao?” Trần Dung tò mò hỏi: “Bước đầu tiên là gì?”
“Bước đầu tiên ư?” Vương Hoằng mỉm cười, nhìn về phía trưởng tử đang ra lệnh cho hạ nhân và nhóm hộ vệ chú ý rượu và thức ăn, chầm chậm nói: “Bước đầu tiên, đó là thích ứng với bề ngoài cùng thân phận của bọn nó! Nếu Hiên nhi có thể thu liễm bớt vẻ yêu nghiệt của nó, vậy thì đã đại thành.”
Lần này, Trần Dung khó hiểu, nàng nhìn con chăm chú, thì thào nói: “Tướng mạo là do trời sinh, làm sao thu liễm bớt được?”
Vương Hoằng ở một bên lạnh giọng nói: “Không thu liễm được thì phải bồi dưỡng một loại khí chất khác để áp chế!” Điều này thì Trần Dung hiểu, như Nhiễm Mẫn, y cũng rất tuấn mỹ, nhưng bất luận kẻ nào nhìn thấy y, thì ngay lập tức đập vào mắt không phải là vẻ tuấn mỹ đó mà là sát khí khiến cho người ta kinh sợ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rượu và thức ăn đã được bưng lên.
Nơi này đều là một người mấy món, rượu thịt được tách riêng rẽ.
Kỳ thật không cần Vương Hiên phân phó, chúng hộ vệ cũng sẽ kiểm tra rượu thịt thật cẩn thận.
Đảo mắt, rượu thịt của Vương Hiên cũng đã được bưng lên.
Vươn chiếc đũa, thuận tay gắp một miếng thịt lợn rừng, Vương Hiên đặt vào miệng.
Nhưng miếng thịt vừa vào miệng, cậu mẫn cảm phát hiện có một ánh mắt sáng rực b.ắ.n về phía mình.
Chậm rãi, Vương Hiên lấy khăn tay trong lòng nhả miếng thịt ra, tao nhã ném sang một bên.
Diện mạo của Vương Hiên rất tuấn mỹ, tất nhiên khiến mọi người chú ý. Giờ phút này động tác nhỏ của cậu cũng rõ ràng đập vào mắt mọi người.
Trong lúc mọi người ngạc nhiên, Vương Hiên lười biếng duỗi tay phải ra, nói: “Bắt hắn!”