Người Vốn Phong Lưu

Chương 809: Người Vốn Phong Lưu



Dừng một chút, hắn nói: “Năm đó Quang Lộc đại phu còn chưa được gả cho hắn, hiện tại lại mạo phạm trưởng tử của hắn. Vả lại, dù là hoàng thất hay là Lang Gia Vương thị đều kỳ vọng rất cao với trưởng tử của Vương Thất. Thậm chí nếu hắn tha thứ, Lang Gia Vương thị cũng sẽ không buông tay.”

Người trung niên không nói thêm lời nào nữa.

Trên thực tế, tất cả mọi người không còn lời nào để nói.

Bọn họ đều nhìn về phía người thanh niên này.

Người thanh niên này là thiếu chủ của bọn họ, hắn khôn ngoan phi phàm, thực sự khiến mọi người tâm phục.

Dưới ánh mắt của mọi người, sắc mặt người thanh niên tái nhợt nhìn xe ngựa của Lang Gia Vương thị đi xa. Hỏa diễm nóng bỏng mà thống khổ trong đôi mắt hắn, trên gương mặt tuấn nhã hoàn toàn đều là tuyệt vọng.

Mê Truyện Dịch

Một hồi lâu, hắn khàn khàn nói: “Ta quý trọng cậu ta thật tình mà.”

Không hề chớp mắt nhìn xe ngựa kia đi xa, thanh niên cười sầu thảm, lẩm bẩm: “Vì sao cậu ta lại là người của Lang Gia Vương thị?”

Ngốc nghếch một lúc sau, hắn nhắm hai mắt, nói: “Đêm nay… ta sẽ bệnh chết! Các ngươi thay ta bồi tội, phải khiến cậu ta vừa lòng mới thôi.”

Khi nói lời này, tay phải hắn nắm chặt thành quyền, thì thầm liên tiếp: “Vương Hiên, Vương Hiên, Vương Hiên……” Giống như lặp lại tên gọi như thế thì có thể ghi dấu thiếu niên tuyệt mỹ kia trở thành vĩnh hằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xe ngựa ra khỏi Như thành.

Vương Hiên điều khiển xe ngựa đi đến bên cạnh Vương Hoằng, thấp giọng kể lại rồi nói: “Phụ thân, nhục nhã như thế, nhất định nhi tử phải dùng m.á.u tươi tẩy trừ!”

Vương Hoằng lên tiếng thản nhiên: “Bọn họ sẽ đến bồi tội.”

Chàng nhìn về phía con, mỉm cười nói: “Con gắn dấu hiệu gia tộc lên, không phải là chờ bọn họ tiến đến sao?”

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Vương Hiên có vẻ uất ức tức giận, cậu cắn răng nói: “Tên kia, tên kia rõ ràng là nam, hắn còn…… Phụ thân, việc này quá đáng giận, con muốn quét sạch bọn họ!”

Vương Hoằng cười nhẹ: “Đây là chuyện của con.”

Chàng kéo rèm xe xuống.

Trần Dung ngồi trong xe ngựa nhìn bóng dáng con tức giận đi xa, nói với giọng căm hận: “Địa Hạ Ám quán kia thật đáng giận, thật sự rất đáng giận!” Nàng nhìn Vương Hoằng, hỏi: “Không thể diệt trừ sao?”

Vương Hoằng lắc đầu, chàng thấp giọng nói: “Lúc xưa Thái Hậu bị làm nhục cũng chưa từng diệt trừ Ám quán. Năm đó nàng bị bọn họ nhìn trúng, ta lấy lệnh bài trả giá lớn cũng chỉ là có thể diệt trừ Ám quán trong thành Kiến Khang ….. A Dung, trên đời này, các quý tộc sống mơ mơ màng màng, sau lưng Ám quán là chư đại thế gia cùng hoàng thất. Bọn họ còn tồn tại thì Ám quán không thể bị diệt trừ.”