Trần Dung gật đầu thật mạnh.
Phu thê hai người nhìn nhau cười, xe ngựa Vương Hoằng chạy về phía nhóm quyền quý.
Vẫn như cũ, tình cảnh này rơi vào mắt của vô số người.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía đều trở nên im lặng.
Mê Truyện Dịch
Nhìn dung mạo diễm lệ của Trần Dung, Trần Công Nhương và trưởng giả Trần thị đứng bên ngoài lúc này hít sâu một tiếng…… Bọn họ cũng chỉ có thể cảm thán, một khắc khi Trần Dung xuất gia thì đã không còn mang họ Trần nữa.
Phía sau thái giám, chúng mỹ nhân nhìn thấy cảnh này, cũng mang theo vẻ mặt tăm tối suy tư giống thái giám kia, các nàng cũng an tĩnh lại……
Chỉ có mấy nữ lang đứng từ rất xa, lén lút đánh giá Vương Hiên mới cảm thấy vui mừng. Trưởng bối các nàng định hứa gả các nàng cho Vương Hiên làm chính thê…… Vốn các nàng không thích mẫu thân của cậu, dù Vương Thất lang nổi tiếng thiên hạ và Hiên tiểu lang tuyệt mỹ lại rất nghe lời phụ nhân đó nhưng các nàng cũng không thèm để ý tới vị chủ mẫu tầm thường kia.
Nhưng mà, giờ khắc này, đáy lòng các nàng trào dâng vui mừng, có lẽ, Hiên tiểu lang khiến cho người ta si mê này sẽ đối xử với mình giống như phụ thân cậu đối với mẫu thân cậu chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, giọng nói trong trẻo trầm thấp của Vương Hiên truyền đến: “Sắp đến rồi.”
Trần Dung lên tiếng, thấy cậu nhìn thẳng về phía trước thì không khỏi theo mắt nhìn.
Vừa nhìn, Trần Dung cảm thấy á khẩu không cười nổi, chỉ thấy cách đó tầm 40, 50 bước, một nam tử chân dài tuấn mỹ như ngọc đang tháo đấu lạp xuống, mở to mắt nhìn Vương Hiên. Cùng lúc với động tác của hắn, cậu mang theo tính trẻ con thốt ra từng chữ một: “Tạ Hạc Đình!”
Cậu gằn từng tiếng, dường như từng chữ một bật qua hai kẽ răng, Trần Dung nghe thấy đang chuẩn bị nói một câu thì đột nhiên đã thấy nhi tử tháo đấu lạp xuống, xoay người nhảy xuống xe ngựa.
Cậu có phong thái thế nào chứ?
Vừa lộ diện thì đã hấp dẫn ngàn vạn ánh mắt.
Vương Hiên như không chú ý tới ánh mắt của mọi người, cậu híp mắt phượng hẹp dài, nhìn Tạ Hạc Đình giống như mị giống như liếc, đủ để cho tất cả mọi người kinh tâm động phách, cậu cười tà mị, lộ ra hàm răng tuyết trắng, giọng nói thanh duyệt của thiếu niên vang lên: “Tạ quân, đã lâu không gặp!”
Cậu dựa vào càng xe, trong mắt phượng tràn đầy cảnh xuân: “Ngày đó lang quân từng nói từng gặp ta ở trong mộng, nếu được gần nhau, cũng cam nguyện từ bỏ hết thảy. Không biết lời ấy còn được tính nữa không?”