Trần Dung cười cười, vươn tay bế nữ nhi từ tay nhũ mẫu, không hề trả lời.
Nàng bước xuống xe ngựa.
Nhìn thấy Trần Dung đi xuống, nhóm phu nhân đều nhìn về phía nàng, về phần nữ nhi thiên chi kiều nữ của Lang Gia Vương thị thì lại mở to mắt.
Trần Dung cũng nhìn thấy các nàng ta, nàng có chút do dự, có nên nghe lời nhi tử không thèm để ý tới các nàng, tự rời khỏi đây không?
Mê Truyện Dịch
Tranh đấu, minh trào ám phúng giữa người với người thì nàng đã trải qua thường xuyên trong quá khứ nhưng hiện tại sống an nhàn đã quen, khí thế bức nhân, cảnh giác sắc bén đã giảm bớt rất nhiều. Nàng vừa lười lại không dám giao tiếp với những người này nữa.
Ngay khi Trần Dung đang do dự, một phu nhân trung niên phân phó vài câu, lập tức, bốn tì phụ đi về phía Trần Dung.
Tuy là tì phụ, nhưng quần áo đẹp đẽ quý giá, cử chỉ tự nhiên, tuyệt không đối không tầm thường.
Các nàng vừa mới đi đến trước mặt Trần Dung, Vương Hiên đã nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Cậu bước xuống, nắm tay Trần Dung, nói với nhóm tỳ phụ: “Mẫu thẫn ta không thích ở chung với người khác, không cần các ngươi chiêu đãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, dung mạo tuyệt mỹ khiến cho mọi nơi đều tĩnh lặng, mà mấy tỳ phụ kia cũng là giương mắt cứng lưỡi.
Lúc này, một trưởng bối đã đi tới, hắn cau mày nói với Vương Hiên: “Đường đường là trưởng tử của Lang Gia Vương thị mà sao tâm tư lại tốn sức vì một phụ nhân nho nhỏ chứ? Buông tay mẫu thân của con ra, nàng ta đã có người chiêu đãi, con nên tự quản lý bản thân mình cho tốt đi.”
Vương Hiên nhíu mày.
Chẳng những cậu không để ý tới lời chỉ trích này của trưởng bối mà ngược lại còn nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu thân, mắt phượng liếc qua, trên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên toát ra sát khí: “Thúc thúc sai rồi! Mẫu thân của ta, thì không người nào được phép khinh bỉ chỉ trỏ!”
Khi trưởng bối kia cứng đờ, Vương Hiên lại bị giọng nói líu lo của hai đệ đệ thu hút.
Hai đồng tử không biết khi nào thì chạy tới bên cạnh Vương Hoằng, chỉ thấy bọn họ đều nắm một bên góc áo của phụ thân, nửa lôi nửa kéo phụ thân đi về phía này.
Lúc này mọi ánh mắt đều nhìn Vương Hoằng chăm chú, bằng hữu, trưởng bối tiểu bối của chàng đều đang sẵn sàng chào hỏi.
Nhưng hai đồng tử này rất khỏe, bọn nó vừa kéo góc áo của Vương Hoằng vừa la hét: “Phụ thân, mẫu thân nhát gan, A Lăng cũng nhát gan, người đi với chúng con đi.”