Nói tới đây, giọng nói ôn nhu của hắn trở nên nỉ non: “Lần này cậu và ta huề nhau. Tiểu lang cứ nghĩ cho kỹ, nếu còn có đồn đãi nào truyền ra, dù ta không ưa thích nam sắc, nhưng vì tiểu lang thì ta thế nào cũng sẽ thử đối nghịch với tính tình của mình.”
Dứt lời, hắn vung ống tay áo, nhảy xuống như một chú chim, đảo mắt nhẹ nhàng rời đi, không thấy bóng dáng.
Hắn tới để cảnh cáo.
Trần Dung phản ứng lại, lập tức quay đầu nhìn về phía con.
Mặt Vương Hiên đỏ bừng. Thật lâu sau, cậu vươn tay đè đấu lạp, một lần nữa cúi lưng, điều khiển xe ngựa chạy hai bước.
Vừa đi vừa nhịn không được nói: “Mẫu thân, nghe nói có ba người nổi danh cùng với phụ thân, hai người khác cũng khó chơi như vậy sao?”
Cậu run rẩy, nói: “Họ Tạ này cũng khó đối phó giống như phụ thân vậy.”
Cắn răng, cậu nói với giọng căm hận: “Họ Tạ nói huề thì huề vậy. Phụ thân thường nói, co được dãn được, mẫu thân, con nhịn hắn lần này!”
Trần Dung nghe đến đó, vội vàng an ủi: “Nhi tử đã nhục nhã hắn ở trước mặt mọi người, lúc này buông tay thì cũng không tính là nhẫn nhịn.”
Vương Hiên cũng không vì mẫu thân an ủi mà trở nên cao hứng, cậu rầu rĩ nói: “Người ta cảnh cáo mà không thể không buông tay, còn không tính là nhẫn nhịn?”
Hai mẫu tử vừa nói chuyện với nhau, vừa chạy ra khỏi Nam Hạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa tới gần cung thành, toàn bộ ngã tư đường càng náo nhiệt, y hương tấn ảnh, Vương Hiên cũng giống như Trần Dung, tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Đang đi, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Mẫu tử đồng thời cúi đầu nhìn qua.
Mê Truyện Dịch
Chính là một chiếc xe ngựa chắn phía trước bọn họ.
Khi Vương Hiên nhíu mày, một nam tử mặt trắng nhảy xuống, hắn đến gần xe ngựa, vái chào thật sâu với bọn họ, đè thấp giọng nói sắc nhọn: “Đây là Trần thị A Dung và Hiên tiểu lang đúng không? Bệ hạ cho mời.”
Bệ hạ?
Vương Hiên nhíu mày, hỏi với giọng cảnh giác: “Nếu bệ hạ cho mời, sao không đến phủ hạ chỉ? Ngăn cản ngay giữa đường là có ý gì?”
Thái giám trẻ tuổi kia nghe vậy cười khổ, hắn nhìn về phía Trần Dung, nói: “Bệ hạ biết Quang Lộc đại phu trở về Kiến Khang, vui mừng quá đỗi nên đã hạ chỉ nhưng mà Vương Thất lang đã từ chối rồi. Bệ hạ thương nhớ Quang Lộc đại phu, bảo nô đứng đây ngăn đón.”
Hắn chỉ một tửu lâu phía trước cách đó trăm bước, thần bí cười nói: “Bệ hạ ngồi ở đó, mời Quang Lộc đại phu dời bước.”
Dứt lời, hắn nhìn sang Vương Hiên đang mở to hai mắt, giải thích: “Bệ hạ muốn nô nói với tiểu lang, người từng là bằng hữu tốt của mẫu thân cậu, mẫu thân cậu hiện tại đã sinh hạ bốn hài tử, hơn nữa tâm tư phụ thân cậu quá sâu xa, đối nghịch với hắn quá mệt mỏi, không thú vị chút nào.” Nói tới đây, thái giám vội vàng bổ sung: “Ý bệ hạ là muốn tiểu lang yên tâm, người thấy cố nhân nên muốn nói chuyện phiếm, cậu không cần lo lắng cho an nguy của mẫu thân đâu.”