Đồng tử tựa hồ khó hiểu, đôi mắt đen láy của nó nhìn thiếu phụ kia, hỏi với giọng nghiêm túc: “Phu nhân thích cung nữ tỷ tỷ kia đúng không?”
Giọng nói non nớt trong trẻo của đồng tử, gương mặt bụ bẫm đáng yêu như tranh, khiến cho người ta yêu thích từ tận đáy lòng.
Thiếu phụ kia cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhưng chỉ đảo mắt, nàng ta nhận ra đồng tử trước mắt này là một nhi tử của Vương Hoằng, nói cách khác, nó là do tiện phụ Trần Dung kia sinh ra.
Nghĩ đến đây, thiếu phụ hừ một tiếng, cũng không đáp lời, vung ống tay áo xoay người rời đi.
Mê Truyện Dịch
Nàng ta không nói hai lời đã rời đi, đồng tử có vẻ như rất thất vọng, nó chu cái miệng nhỏ nhắn.
Lúc này, một nam tử xoa đầu nó an ủi: “Tính tình của Chức nương luôn quá ngay thẳng, tiểu nhi đừng để ý.” Nói tới đây, nam tử tự bật cười rồi nói: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu, ta lại không tự chủ được mà nói lời khuyên giải.”
Lời này là nói cho đám người Vương Hoằng nghe.
Mọi người tươi cười, còn chưa mở miệng, chỉ thấy đồng tử kia cúi đầu, nhảy ra ngoài nhanh như thỏ, đảo mắt đã không thấy bóng dáng. Nma tử rõ ràng nhìn thấy khi đồng tử kia rời đi, đôi mắt to tròn chớp chớp lóe sáng, bộ dạng rất nghịch ngợm, nào có nửa phần thương tâm?
Nam tử lắc đầu, ngửa đầu uống chén rượu, cũng không để việc này ở trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên này, đồng tử kia nhanh nhẹn nhảy sang một góc, nó vừa dừng lại, từ bên cạnh lại có một đồng tử giống như đúc nhảy ra.
Hai tiểu tử kia tụ tập, liếc nhìn xung quanh một cái, hai đôi mắt trên hai gương mặt giống hệt nhau đồng thời chuyển vòng.
Một đồng tử hạ giọng nói: “A Túc, có ả gọi là Tạ Ứng, còn có một người nữa gọi là Vương Chức Nhi, các nàng khinh thường mẫu thân, còn bắt nạt người nữa.”
Mắt to của nó chớp chớp, gật đầu mạnh một cái, nói với vẻ oán hận: “Thừa dịp chúng ta không có ở đây mà bắt nạt mẫu thân, điều này không thể chấp nhận được.”
Một đồng tử khác giả vờ giả vịt chắp hai tay sau lưng thong thả bước qua bước lại, hỏi: “Huynh có ý tưởng gì không?”
Vương Lăng lắc đầu, mày liễu nhíu chặt.
Đôi mắt Vương Túc chuyển vòng, đột nhiên dựa sát vào huynh đệ.
Nó vừa nói xong, Vương Lăng chớp mắt, hì hì cười nói: “Vậy thì rất dễ, vừa rồi ta nghe nói đám cung nữ đều còn ở lại trong phủ.”
Nó vươn tay xoa cằm trắng nõn, nói với giọng non nớt: “Đại huynh đã nói qua, có những người luôn nghe mãi mà không hiểu. Hì hì, ta thấy nên áp dụng biện pháp này đi.”