Vương Hoằng lại ra lệnh: “Ngươi nói cho bọn nó biết, không chịu đến cũng được thôi.”
Chàng chỉ nói câu này rồi ngậm miệng.
Đợi nửa ngày mới thấy hạ nhân phản ứng lại, đáp: “Vâng.” Rồi hắn xoay người rời đi.
Lúc này, hắn rời đi không lâu, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ bên ngoài.
Người còn chưa tới gần, một giọng nói non nớt ủy khuất đã truyền đến: “Vì sao phụ thân lại buồn bực?”
Nó hỏi là hạ nhân kia.
Giọng của hạ nhân truyền đến: “Điều này thì nô cũng không biết.”
Mê Truyện Dịch
Một đồng tử khác thầm oán: “A Túc, đều là tại đệ, ta chỉ nói tới Vương Chức Nhi kia thôi, đệ lại nói, Tạ Ứng và mấy nữ lang khác đều giống nhau, các nàng đều thích đám cung nữ tỷ tỷ, không nỡ để bọn họ rời đi.”
Lời này vừa thốt ra, giọng nói non nớt lúc trước lại vang lên: “Phụ thân tức giận vì chuyện này sao?” Nó nói với giọng rất ủy khuất: “Rõ ràng là ta làm việc thiện. Nhóm đại tỷ tỷ thích, các cung nữ tỷ tỷ cũng thích, ta để bọn họ ở chung một chỗ với nhau. Vì sao phụ thân lại phiền não?”
Hai đồng tử ngươi một câu ta một câu đã đi tới ngoài cửa.
Chần chờ một chút, hai đồng tử rốt cục đẩy cửa phòng ra, cúi đầu, rón ra rón rén đi về phía Vương Hoằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đi một bước lui hai bước, thật vất vả mới bước tới trước mặt Vương Hoằng, hai đồng tử nhìn thoáng qua nhau, đồng thời quỳ xuống.
Nhìn hai nhi tử thành thành thật thật, dưới ánh nến, khuôn mặt của bọn nó nhu thuận đáng yêu, đột nhiên Vương Hoằng rất muốn thở dài.
Chàng nhìn hai nhi tử chăm chú, thản nhiên hỏi: “Vì sao lại quỳ xuống?”
Hai đồng tử cúi đầu, một đứa cất giọng trả lời: “Phụ thân tức giận.” Một đứa khác nói với giọng ủy khuất: “Nhi tử không dám không quỳ.”
“Vậy ư?”
Vương Hoằng thản nhiên hỏi tiếp: “Biết vì sao phụ thân phiền não không?”
Hai tiểu tử kia nhìn thoáng qua nhau.
Cuối cùng, bọn nó đồng thời kêu lên: “Khẳng định là do Đại huynh rồi!”
“Đúng, sai là ở Đại huynh!”
Một đồng tử ngẩng đầu lên, nói với giọng lên án: “Là Đại huynh nói, ngủ thì phải cởi y phục mà.” Một đồng tử khác dùng sức gật đầu, nói: “Đại huynh còn nói, làm việc quý ở chỗ công bằng, Tạ Ứng kia phí sức ra mặt cho các cung nữ tỷ tỷ, nên chia cho nàng ta mấy người, bằng không nàng ta sẽ mất hứng.”
Vương Hoằng cười lạnh, chàng từ từ nói: “Trong số những câu này, chỉ có hai câu ‘Ngủ thì phải cởi y phục’ và ‘Làm việc quý ở chỗ công bằng’ là Đại huynh các con từng nói qua, hơn nữa, đã nói từ rất lâu rồi, có phải hay không?”