Mà sau khi biết người đứng sau chuyện này không phải là Vương Hoằng, mà là ba nhi tử khả nghi kia của chàng, chương trình học của bọn nó trở nên nặng hơn nhiều. Học kỵ xạ, thi từ ca phú, binh thư đều chất chồng một đống sách, tựa hồ bọn họ rất muốn chỉ trong một hai năm ngắn ngủi mà bồi dưỡng mấy hài tử này trở thành một người tài năng.
Mà Trần Dung và Vương Hoằng ở lại trong thành Kiến Khang một tháng với các con thì bắt đầu lên đường trở về Nam Sơn.
Đảo mắt năm năm trôi qua.
Trần Dung và các con đã xa cách năm năm. Lúc này Vương Hiên đã tròn 17 tuổi, hai tiểu tử kia cũng đã tròn 11 tuổi.
Ngay cả nữ nhi nàng đang bế trong tay, hiện tại cũng đã được 5 tuổi rồi.
Một ngày này, xe ngựa của Trần Dung và Vương Hoằng lại xuất hiện ở trên quan đạo.
Bọn họ lại xuất phát đến thành Kiến Khang một lần nữa.
Không chỉ bởi vì Vương Hiên đã tròn 17, đến lúc đàm hôn luận gả, mà quan trọng nhất là Lang Gia Vương thị hiện đang lâm vào nguy cơ chưa từng có.
Tộc trưởng Vương thị vốn thống lĩnh mười vạn tư quân đóng ở Trường Giang, trong trận chiến ngoài ý muốn trúng phải mũi tên mà thiệt mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tộc trưởng vừa ra đi, đại hắn thống quân vương có lẽ là ruột gan rối bời, lại bị người Hồ phá vòng vây, tổn hại 6 vạn binh lực, ngay cả bản thân suýt nữa cũng khó giữ tính mạng.
Cho tới bây giờ, lợi ích của đại gia tộc cần vũ lực mạnh mẽ để bảo hộ, nay Lang Gia Vương thị luân phiên gặp bất trắc, tư binh từ mười vạn tổn hại còn bốn vạn, trong gia tộc không có danh tướng để chấn trụ, thời điểm thế này, Vương Hoằng không đứng ra thì gia tộc sẽ ra sao?
Huống chi, lúc này trong thành Kiến Khang đúng là nội ưu ngoại khốn, chúng Hồ như hổ rình mồi, các đại gia tộc thì tranh đấu nội bộ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, cả vương triều to lớn nhà Tấn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Thời điểm thế này, Vương Hoằng không đứng ra thì thiên hạ sẽ ra sao?
Mê Truyện Dịch
Dưới tình huống như vậy, trong tiếng hô hào của người trong thiên hạ, Vương Hoằng đành phải rời núi.
Đúng vậy, khác hẳn so với lần trước, lúc này, chàng chính thức rời núi.
Hiện giờ Vương Hoằng đã 36 tuổi, mà thê tử Trần Dung của chàng cũng đã 34 tuổi.
Trong thời đại phổ biến chuyện đoản mệnh, bọn họ cũng đã mấp mé tuổi trung niên, nếu không xảy ra sự cố gì thì cả đời này cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.
Đi ra Nam Sơn, chạy trên quan đạo được một hai trăm dặm, Trần Dung nhìn phía trước, vẻ mặt có chút sốt ruột, liên tiếp chà xát tay, nàng không ngừng lải nhải: “Sao vẫn còn chưa đến vậy?”