“Chúc mừng phụ thân đã được như ý nguyện, chúc mừng, chúc mừng.”
“Trong phạm vi Nam Sơn, hùng tuấn sơn thủy có vô số, sao phụ thân không ngừng cố gắng?”
“Đừng vội nói như thế.” Người nói câu này là Vương Túc, nó chắp hai tay sau lưng, học bộ dạng của Vương Hoằng chậm rãi đi thong thả, miệng lại thở dài: “Đây là thiên ý, đây là thiên ý mà!” Ngữ khí cũng học theo Vương Hoằng.
Lúc này, oa nhi ngửa đầu nhìn về phía Trần Dung, nghiêm túc hỏi: “Bọn họ đang cười cái gì vậy?”
Trần Dung nghẹn lời, nàng không thể nói cho nữ nhi rằng các ca ca đang giễu cợt diện mạo oai hùng của bé được.
Dưới ánh mắt trong trẻo của nữ nhi, Trần Dung nghiêng đầu, chớp mắt.
Vương Hiên đi lên một bước, khẽ quát: “Câm miệng!”
Hai chữ vừa thốt ra, hai đệ đệ quả nhiên lập tức ngậm miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Vương Hiên tiến lên, cậu đi đến trước người muội muội, ngồi xổm xuống, rồi vươn tay bế muội muội, hạ giọng, nói với vẻ ôn nhu: “Quân nhi, ta là Đại huynh của muội.”
Vương Hiên từ nhỏ đã yêu nghiệt, đến hiện tại dung sắc đã quá mức xinh đẹp, vượt qua sự tưởng tượng của thế nhân, bởi vậy cậu luôn đeo mặt nã gỗ trên mặt, mặt nạ này được chế tác theo phong cách cổ xưa, đi đôi với mắt phượng yêu mị trên gương mặt cùng với nửa chiếc mũi cao lộ ra làn môi mỏng, vừa kỳ dị lại có khí chất của tướng lĩnh.
Vương Quân nhìn Vương Hiên, cất giọng trong trẻo gọi: “Đại huynh.”
Thấy muội muội không hề tránh né nhìn mình, dường như việc mình đeo mặt nạ chỉ là chuyện bình thường đối với bé, Vương Hiên cười nói: “Quân nhi, có muốn Đại huynh bỏ mặt nạ xuống không?” Giọng nói của cậu trong trẻo lại hơi trầm trầm, dụ hoặc lòng người.
Vương Quân lắc đầu.
Vương Hiên càng thêm tò mò, cậu bế tiểu muội tùy ý hỏi: “Vừa rồi Quân nhi vung quyền ở trước mặt các ca ca là có ý gì vậy?”
Vương Quân trả lời: “Ta đã đáp ứng mẫu thân, nhìn thấy các huynh thì đánh cho mỗi người một quyền.” Trên gương mặt tuấn dật tinh xảo của bé lộ ra một chút khó xử, bé cúi đầu, cất giọng non nớt: “Huynh đã thấy rồi đó, nắm tay của các huynh lớn hơn của ta, phụ thân đã nói qua, không nên dùng sở đoản của bản thân để công kích sở trường của người khác. Ta nghĩ rằng đành phải nuốt lời với mẫu thân thôi.”
Trong lúc ba người Vương Hiên ngẩn ngơ, Vương Quân mếu máo, nhìn sang Trần Dung rầu rĩ nói: “Mẫu thân, việc này chờ Quân nhi lớn lên chút lại nói sau.” Vừa nói, bé vừa giãy khỏi người Vương Hiên, đi thẳng đến bên xe ngựa, vươn tay nhặt đoản kiếm lạnh lẽo lên, tiểu nữ oa ôm kiếm trèo lên xe ngựa.