Người Vốn Phong Lưu

Chương 854: Người Vốn Phong Lưu



Thấy cặp song sinh lại đùa nghịch tiếp, Trần Dung quay đầu lại, hỏi han Vương Hiên: “Con ta đã 17, có nữ lang nào vừa ý không?”

Vương Hiên cúi đầu xuống.

Đối mặt với mẫu thân, mắt phượng nheo lại, cậu cất giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nữ lang vừa ý ư? Mẫu thân dùng sai từ rồi. Trên thiên hạ, ngoài nữ lang vẫn còn rất nhiều thứ có thể sử dụng hai chữ ‘vừa ý’.”

Trên thực tế, đối với một thiếu niên hăng hái thì những lời này thực bình thường.

Cũng không biết vì cái gì, tim Trần Dung đập thót một cái, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ngoại trừ nữ lang, Hiên nhi còn vừa ý cái gì nữa?”

Một lời thốt ra, Vương Hiên trừng mắt phượng, Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn Trần Dung.

Theo bản năng, Trần Dung rụt đầu, thành thật cúi đầu xuống.

Vương Hiên hừ một tiếng, nói với giọng ảo não: “Mẫu thân, nếu người khác nói lời này dù thế nào con cũng phải làm cho hắn nằm ba ngày không thể xuống giường.” Cậu thở phì phì: “Nhi tử là con ruột, chẳng lẽ có yêu thích gì mà mẫu thân còn không biết sao?”

Trần Dung nghe lời chỉ trích nghiêm khắc lại rụt đầu.

Vương Hiên tức giận không khỏi nghẹn lời, cậu cắn răng nói: “Nhi tử cũng giống như phụ thân, đường đường là trượng phu, việc nam sắc luyến đồng không thể ưa thích nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung liên thanh đáp: “Đúng, đúng.” Quả thực thành kẻ phụ hoạ.

Vương Hiên vẫn đang phiền não, cậu trừng mắt nhìn mẫu thân một cái, rồi tháo mặt nạ xuống.

Khi mặt nạ được tháo xuống, Vương Hiên 17 tuổi, mặt trắng như ngọc, đôi mắt phượng lập tức trở nên hoa lệ chói mắt.

Ngay lập tức, Trần Dung chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe sáng, xe ngựa vốn giản dị trở nên hoa lệ xa xỉ.

Có lẽ là do hàng năm đội mặt nạ, gương mặt Vương Hiên lạnh lùng, ánh nhìn lưu chuyển cũng lấp lánh ánh sáng.

Ngũ quan hình dáng của cậu hoàn mỹ đến cực điểm, hưởng di truyền từ sự hoàn mỹ cao quý của Vương Hoằng, lại đi đôi với diễm sắc trên gương mặt cậu, tạo thành một nét mặt hiếm thấy.

Năm năm trước, tuy rằng Vương Hiên diễm mĩ, nhưng dù sao vẫn còn nét trẻ con, thoạt nhìn là một thiếu niên xinh đẹp đến cực điểm. Nhưng hiện tại, mày cậu như kiếm, ánh mắt sắc bén, môi nhẹ nhàng mím chặt, cả khuôn mặt tựa như bức tranh sơn thủy, tuyệt mỹ bức người, cũng khí thế bức người.

Mê Truyện Dịch

Diện mạo thế này chỉ sợ đi đến đâu cũng sẽ khiến xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.

Vương Hiên tháo mặt nạ xuống, quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Dung, căm tức nói: “Mẫu thân. Bộ dạng hiện tại của nhi tử có phải là đại trượng phu hay không?”