Người Vốn Phong Lưu

Chương 89: Người Vốn Phong Lưu



Hắn nhặt lên một cái, nhìn hình khuôn mặt người nọ, thì thào nói: “Đây là người nào?”

Tất nhiên là không ai trả lời.

Hắn xoay mặt khác của đèn Khổng Minh, nhìn về phía hàng chữ trên đó. Nhìn chằm chằm văn tự của người Hồ giống như hoa văn cành lá kia, tướng lĩnh trung niên đứng lên, quát: “Bắn mọi đèn Khổng Minh xuống!”

“Vâng.”

“Hỏi bốn phía, nhìn xem lúc ban đầu nó bay ra từ đâu!”

“Vâng!”

“Đi mời Ngu Công đến, ngài ấy tinh thông văn tự người Hồ, nhất định sẽ biết hàng chữ này.”

“Vâng.”

Khi hắn đưa ra mệnh lệnh liên tiếp, cơ hồ là đột nhiên, một sĩ tốt chỉ vào trên không phủ Nam Dương vương, kêu lên: “Là ở kia, đèn Khổng Minh là từ nơi đó bay ra.”

Tướng lĩnh trung niên quay đầu lại.

Hắn nhìn mái cong phòng ốc tầng tầng lớp lớp, khẽ nói: “Phủ Nam Dương vương?”

Hắn vung tay, quát: “Chú ý cho kỹ.”

“Vâng!”

Lúc này Trần Dung cũng không biết đèn Khổng Minh của nàng đã bị người ta b.ắ.n hạ, nàng vẫn đang không biết mệt mỏi làm đèn Khổng Minh, một cái rồi lại một cái.

Tỳ nữ trẻ tuổi đi đến phía sau nàng, thấp giọng nói: “Nữ lang, mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một lúc đi.”

Mê Truyện Dịch

Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta.

Nàng đối diện với ánh mắt tràn ngập thương cảm của tỳ nữ trẻ tuổi kia. Trần Dung cười, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không mệt mỏi.” Giọng nói đã có chút khàn khàn.

Nàng quả thật là nóng nảy, đây mới chỉ là ngày thứ hai.

Nhưng biểu hiện ngày đó của nàng, có lẽ chỉ có thể giúp nàng vô sự vào đêm nay. Vậy đêm mai thì sao? Rồi sau đó nữa?

Lúc này, tỳ nữ trẻ tuổi nói: “Nữ lang, chúng ta đến làm giúp người.”

Hai mắt Trần Dung sáng ngời, dùng sức gật đầu: “Được, được. Đa tạ.”

Tỳ nữ trẻ tuổi lắc đầu: “Nữ lang khách khí rồi.” Nàng ta nhìn về phía tỳ nữ lớn tuổi.

Trên mặt tỳ nữ kia rõ ràng có vẻ không muốn. Tỳ nữ trẻ tuổi đành tự ngồi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy có người giúp đỡ, Trần Dung khẽ bóp cánh tay tê mỏi, ngã ngồi về phía sau.

Lúc này, trên bầu trời có một tiếng tiêu cực u oán cực triền miên bay tới. Cùng với tiếng tiêu còn có tiếng ca của mỹ nhân, tỳ nữ trẻ tuổi thấy Trần Dung không hề chớp mắt nhìn tiểu lâu đèn đuốc sáng trưng phía trước, nàng ta nói: “Nghe nói tối hôm nay, Thôi thị ở Hà Đông đưa tới một mỹ nhân, vương gia đang sủng hạnh nàng ấy.”

Nàng ta nhìn Trần Dung chăm chú, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt thì không khỏi an ủi: “Nếu mỹ nhân kia chiếm được tâm tư vương gia, có lẽ vương gia sẽ quên nữ lang người.” Giọng nói nàng ta có chút hư vô, hơn nữa, nàng ta cũng không nói hết ý: Phàm là mỹ nhân vương gia quên mất, bọn thuộc hạ của lão ta vẫn đều nhớ kỹ.

Ngu Công đã được mời đến.

Hắn mở to mắt nhìn văn tự người Hồ trên đèn Khổng Minh thật lâu, không hề lên tiếng.

Tướng lĩnh trung niên nhíu mày, hỏi: “Ngu Công, chữ này là nói về cái gì?”

Ngu Công ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ vào chữ ở mặt trên, nói: “Đây là chữ Vương, đây là chữ Hoằng.”

Tướng lĩnh trung niên thất thanh kêu lên: “Vương Hoằng? Đúng là Vương Hoằng sao?”

Ngu Công gật đầu, nói: “Mặt sau này cũng có hai chữ, là A Dung. Cũng là tên một người. Văn tướng quân, hai mặt hợp thành bốn chữ, Vương Hoằng, A Dung. Hai từ đều là tên gọi.”

Văn tướng quân ngẩn ngơ, hắn thì thào nói: “Vương Thất lang? Vậy mà có liên quan đến Vương Thất lang ư?”

Sắc mặt của hắn thay đổi, sau một lúc lâu, hắn vái chào Ngu Công thật sâu, hỏi: “Công nghĩ rằng việc này nên xử trí thế nào?”

Ngu Công liếc mắt xem thường, nói: “Chuyện nào có đáng gì? Giao đèn Khổng Minh này cho Vương Thất lang là được rồi.”

Hắn nhìn thấy Văn tướng quân có chút chần chờ, không khỏi sốt ruột nói: “Cách làm người của Vương Thất lang thì đâu có gì phải e ngại.” Dừng một chút, hắn thở dài một hơi: “Nhưng mà hiện tại Vương Thất lang cũng không ở trong thành Nam Dương. Tướng quân phải chờ thêm hai ngày nữa mới có thể gặp cậu ta.”

Văn tướng quân gật đầu, ha ha cười nói: “Nếu đèn Khổng Minh này ghi tên Vương Hoằng, tất nhiên không liên quan đến người Hồ rồi. Vậy chờ hai ngày rồi nói sau.” Hắn cười rất thích thú, trong giọng nói vẫn có hai phần không xác định.

Ngu Công gật đầu, không hề nhiều lời, vái chào rồi cáo từ rời đi.

Trong phủ Nam Dương vương.

Lại một đêm trôi qua.

Đêm nay, Trần Dung thả đèn Khổng Minh, cuối cùng mệt mỏi đi vào giấc ngủ, trong mộng ngoại trừ đèn Khổng Minh thì đó là gương mặt nam nhân lấp lánh dưới ngòi bút của nàng.

Sáng sớm, Trần Dung tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít.

Được hai tỳ nữ hầu hạ, Trần Dung rửa mặt chải đầu, sau đó bắt đầu đàn khúc ‘Danh sĩ ngâm’. May mắn tiếng đàn cũng dễ nghe, bằng không mỗi ngày cứ tấu khúc này, nàng chịu được, nhưng hai tỳ nữ và nhóm mỹ nhân bốn phía cũng không chịu nổi.

Đảo mắt đã đến buổi chiều.

Trần Dung đánh đàn đến mệt mỏi, trở lại trên tháp nghỉ một hồi, đúng lúc này, giọng của tỳ nữ trẻ tuổi truyền đến từ bên ngoài: “Nữ lang tỉnh chưa? Vương gia phái người đến đây, nói mời nữ lang tới dự tiệc!”