7
Nửa tiếng sau, tôi đứng ở phòng tài vụ, nhìn tin nhắn báo bảy con số vào tài khoản, lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện.
“Nhận được chưa?”
"…"
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Chu Dịch, đôi mắt đen sâu thẳm chẳng lộ chút cảm xúc.
Tôi gật đầu: “Cảm ơn.”
“Ừ, thanh toán phí luật sư đi.”
Tôi???
“Sao, định quỵt?” Chu Dịch nhướng mày.
Im lặng một lúc, tôi nghiến răng: “Bao nhiêu?”
Mắt Chu Dịch lóe lên tia cười, nhưng khi tôi nhìn kỹ, anh lại trở về vẻ lạnh lùng. Anh liếc màn hình điện thoại của tôi, nhếch môi, định nói gì đó thì lão sếp bước tới.
“Luật sư Chu, tôi đặt phòng ở Ngọc Uyển rồi, gần đây họ có mấy món mới, đi thử không?”
Ngọc Uyển, nơi tiêu trung bình sáu con số một người.
Tôi khẽ cụp mắt, lặng lẽ cất điện thoại.
Nhưng ngay sau đó, vai tôi nặng trĩu.
“Cảm ơn ý tốt của Tần tổng, tiếc là trưa nay tôi có hẹn rồi.”
"…"
Giọng nói đầy ám muội.
Lão sếp cười ý nhị: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Vậy không làm phiền luật sư Chu nữa, khi nào rảnh thì mình hẹn.”
Không.
Ông hiểu cái gì?!
“Được.”
Dứt lời, Chu Dịch khoác vai tôi bước ra ngoài.
Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, mắt tôi cay xè, theo bản năng muốn vùng ra.
“Đừng động, ông ta đang nhìn. Muốn giữ số tiền này cho chắc không?”
"…"
Tôi lập tức đứng im, để Chu Dịch khoác vai đưa vào thang máy.
Vào thang máy, tôi tự giác đứng sang một bên, mắt chỉ dán vào con số tầng đang giảm dần.
Cho đến khi một tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng: “Giỏi lắm, một mình dám đến đòi tiền. Chồng cô đâu, yên tâm để cô đi thế à?”
Tôi nghiến răng, giả điếc.
“Lâm Du, không gọi ông chồng môn đăng hộ đối ra ăn bữa cơm cảm ơn tôi à?”
"…"
Bốn chữ “môn đăng hộ đối” chọc đúng chỗ đau.
Tôi không giả vờ nổi nữa.
“Không cần, phí luật sư bao nhiêu, tôi chuyển ngay. Chồng tôi kín đáo, không thích gặp người lạ.”
Dứt lời, nhiệt độ trong thang máy như tụt xuống cả chục độ, tôi lạnh run.
“Người lạ?”
Giọng nghiến răng ken két.
Trời ơi.
Sao thang máy xuống chậm thế không biết.
Tôi lùi sang bên, khí thế của Chu Dịch quá mạnh, tôi chịu không nổi.
“Ting” một tiếng.
Cứu mạng! Cửa thang máy mở, tôi lao ra như chạy trốn.
Nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn bám theo như hình với bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
8
Còn trong công ty, tôi không dám làm căng với Chu Dịch, ai biết lão sếp có đổi ý không.
Quả nhiên, tới cổng công ty, ánh mắt bảo vệ vẫn lén lút nhìn tôi và Chu Dịch.
Chu Dịch cũng để ý, khóe môi nhếch lên nụ cười khó hiểu, bước tới nắm tay tôi: “Đi, lên xe.”
"…"
Hu hu hu.
Tôi khổ quá mà!
Xe từ từ rời bãi đỗ, lòng bàn tay tôi vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay anh, nóng đến mức khiến bức tường trong lòng tôi lung lay. Tôi cần thời gian để gia cố lại.
Tôi mím môi: “Chu Dịch, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Muốn ăn cơm với ông chồng môn đăng hộ đối, xuất sắc hơn tôi mà cô nhắc tới.”
Tôi???
Tch.
Bản chất đàn ông đúng là tệ hại!
Giọng Chu Dịch mang theo sự cương quyết không cho từ chối.
Tôi hiểu rồi, hôm nay nếu không lôi “ông chồng” ra, Chu Dịch sẽ không buông tha.
Tôi bực: “Thật tiếc quá, bữa cơm này anh không ăn được đâu.”
“Hử?”
“Chồng tôi mất sớm rồi, đi rồi.”
"…"
…
Tới cổng khu nhà tôi, Chu Dịch không nói thêm lời nào.
Chỉ khi tôi xuống xe, anh đột nhiên gọi: “Lâm Du.”
“?”
“Xin lỗi.”
"…"
Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên tôi thấy cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Dịch.
Tôi hèn, bỏ chạy!
…
Đi đón con trai tan học, tôi nhận được điện thoại từ nhân sự công ty, bảo tôi mai quay lại làm.
Hừ.
Chẳng qua thấy tôi quen Chu Dịch, mục đích rõ mồn một. Tôi trông giống kẻ ngốc sao?!
Tôi từ chối thẳng, còn lôi tên Chu Dịch ra để họ không làm phiền nữa.
Tối, đang chuẩn bị bữa tối cho Lâm Ý trong bếp, thằng bé bỗng gọi toáng lên ở phòng khách. Tôi cầm cái xẻng lao ra.
“Sao thế?”
Thằng bé chỉ tay: “Chú đẹp trai!”
Tôi nhìn theo, trời ạ, đúng là thật.
Trên tivi là một chương trình phỏng vấn, toàn khách mời là những nhân vật hàng đầu các ngành.
Chu Dịch mặc vest đen, dáng vẻ càng thêm cao quý, lạnh lùng.
“Mẹ, sau này con cũng muốn được lên tivi như chú đẹp trai!”
"…"
Cái xẻng trong tay tôi như nặng thêm.
Tôi véo má thằng bé, nặn ra nụ cười, nói “Giỏi lắm” để động viên.
Dỗ con ngủ xong, tôi quay lại phòng khách, mở lại chương trình phỏng vấn xem lần nữa.
Ừ.
Ông trời đúng là đạo diễn tài ba.