Nguỵ Tạo Chứng Cứ

Chương 5



Hơn nữa, cửa chính của tòa nhà này không có lối thoát khác.

Vậy thì hắn… rốt cuộc đang ở đâu?

Tôi lại đợi thêm 10 phút, trên phần mềm đặt đồ ăn hiển thị đơn hàng đã được giao.

Tôi kiểm tra camera giám sát ở cửa.

Trong khung hình, Trương Vĩ đặt đồ ăn ở cửa, rồi mỉm cười với camera, sau đó quay người đi vào cầu thang, dường như là xuống lầu.

Lúc này, tôi vừa không dám lên lầu, lại không dám chần chừ thêm nữa.

Đợi thêm một lát nữa, trời sẽ tối hẳn, càng đáng sợ hơn.

Thế là tôi lại báo cảnh sát.

Vẫn là hai viên cảnh sát lần trước.

Họ cùng tôi lên lầu, ở cầu thang tầng bốn, tìm thấy Trương Vĩ đang hút thuốc.

Cảnh sát trừng mắt nhìn hắn:

"Anh làm gì ở đây thế?"

Trương Vĩ vẻ mặt vô tội:

"Tôi chạy đơn mệt rồi, ngồi đây nghỉ một lát."

"Sao, phạm pháp à?"

Tôi kích động nắm chặt lấy cánh tay cảnh sát:

"Xin các anh, bắt hắn lại đi, tôi sợ lắm!"

Bảo vệ khu dân cư cũng vội vàng chạy đến:

"Đồng chí cảnh sát, tôi làm chứng, Lão Vĩ thật sự không có ý đồ xấu đâu."

"Người ta đối với vợ mình tốt lắm!"

Nói xong, anh ta quay sang tôi, dùng giọng điệu giáo huấn nói:

"Người ta thích cô nên mới trêu cô thôi."

"Trên đời này làm gì có nhiều kẻ xấu đến thế?"

"Hơn nữa ai cũng không dễ dàng gì, cô là người làm văn phòng, việc gì phải gây khó dễ cho một người giao hàng chứ…"

Thế là đành phải làm thêm một biên bản ghi nhận, và đăng ký chứng minh thư của hắn, đồng thời ra lệnh hắn không được phép dọa dẫm tôi nữa.

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi ngồi bệt xuống phòng khách, bên cạnh là hộp sữa chiên đã nguội ngắt.

Tôi sớm đã không còn khẩu vị.

Định cho hộp thức ăn vào tủ lạnh.

Ai ngờ lại phát hiện niêm phong của hộp có chút bất thường, như thể đã bị người khác cẩn thận mở ra, rồi lại dán lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi run rẩy tay mở hộp thức ăn, rồi lập tức hét lên một tiếng.

Trong hộp, có một con chuột c.h.ế.t bị mổ bụng.

Tôi không dám báo cảnh sát nữa, sợ cảnh sát sẽ chán ghét tôi.

Cũng không dám đánh giá xấu cho cửa hàng và shipper, đành hèn nhát bấm năm sao.

Rồi quyết định từ nay về sau không bao giờ gọi đồ ăn ngoài nữa.

Thế nhưng mọi chuyện không kết thúc ở đó.

Trương Vĩ ngược lại ngày càng quá đáng.

Hôm nay hắn cắm một bông hoa dại hái bên đường ở cửa.

Ngày mai hắn lại hát một khúc《Chinh phục》trước camera.

Thậm chí có một lần vào buổi tối, tôi đang định đi tắm thì đột nhiên phát hiện mất nước.

Tôi tưởng cả tòa nhà mất nước, cũng không để tâm.

Ai ngờ hôm sau tôi mới biết, là có người ở bên ngoài khóa van nước tổng của tôi lại.

Nếu lúc đó tôi bước ra khỏi phòng… hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Không thể chịu nổi sự quấy rầy, tôi liên lạc với môi giới đã giúp tôi mua nhà lúc trước, nói rằng tôi muốn bán nhà.

Môi giới Tiểu Vương ở đầu dây bên kia cười thành tiếng:

"Chị à, hồi đó lúc chị mua nhà, tôi đã nói với chị là tòa nhà này từng xảy ra án mạng, nếu chị nhát gan thì không nên mua."

"Thế mà chị ham rẻ, cứ nhất quyết mua cho bằng được."

"Giờ tôi biết tìm đâu ra một kẻ khờ khạo như chị nữa đây?"

Tôi thầm hối hận trong lòng.

Lúc đó môi giới đúng là đã nhắc nhở tôi.

Nhưng tôi quá khao khát có một căn nhà của riêng mình.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Căn nhà 90 mét vuông này, ở Thành phố A chỉ bán 80 vạn, thật sự quá rẻ.

Nghe nói chủ nhà cũ hồi đó mua mất 150 vạn, còn trang trí rất công phu.

Chỉ vì kiêng kỵ án mạng nên căn nhà cứ treo mãi ở chỗ môi giới, treo suốt ba năm cũng không bán được, cho đến khi tôi bày tỏ ý muốn mua.

Khi thanh toán, chủ nhà cũ còn khuyên tôi:

"Tôi biết các cô gái trẻ bây giờ trăm điều không kiêng kỵ, không sợ ma quỷ."

"Nhưng tôi nghe nói… hung trạch sở dĩ rẻ là vì hung thủ có sở thích quay lại hiện trường gây án."

"Mặc dù vụ việc không xảy ra ở tầng của tôi, nhưng…"

"Haizz, thật ra tôi vốn hy vọng sẽ có một chàng trai trẻ khỏe mạnh tiếp quản, không ngờ lại là một cô gái yếu đuối."

Sau này thấy tôi kiên quyết, ông ấy mới ký hợp đồng.