Nguyện Hoa Mãi Đẹp, Nguyện Trăng Mãi Tròn

Chương 3



Ta cuống quýt lắc đầu lia lịa, nhưng Bùi Xuân Sơn chỉ nhìn ta, rồi nhìn đứa bé trong tã lót.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hắn bước tới, đưa tay ra, vụng về trêu chọc muội muội .



Muội muội đói bụng, nên khóc ré lên, hắn vội vàng rụt tay về, cười gượng gạo nói: "Xem ta này, cổ tay còn to hơn cả cổ người ta, rốt cuộc là dọa khóc cả con nít rồi."



Hắn nhìn quanh bốn phía, nhìn căn nhà ta vách tường trống trơn, dường như đã hiểu ra điều gì đó, hỏi ta: "Đây là một bé gái phải không?"



Thấy ta gật đầu, hắn liền phóng ánh mắt sắc như d.a.o về phía đại ca.



Đại ca ta còn muốn biện bạch, lại bị đại tẩu ta ngăn cản.



Đại tẩu ta nói đỡ: "Nếu Bùi gia không chê hai mẹ con nó, mang đi cũng tốt. Ngài cũng thấy rồi đấy, chúng ta thực sự nuôi không nổi hai cái miệng ăn này nữa đâu."



Bùi Xuân Sơn cười cười, vết sẹo nơi khóe miệng khẽ động.



Đó là một ngày thu trong trẻo, trong trẻo đến mức khiến ta ghi nhớ cả đời.



Hắn cẩn thận tiếp nhận tã lót, một tay ôm muội muội ta, một tay nắm lấy tay ta, câu nói hắn nói, cũng khiến ta nhớ cả đời:



"Chắc hai mẹ con cô ăn cũng chẳng đến mức khiến ta túng đi được đâu."



"Đi thôi, chúng ta đi gây dựng cuộc sống của riêng mình."



Ta lần nữa nước mắt tuôn rơi, nhưng là vui mừng đến rơi lệ.



Đi thôi, chúng ta đi gây dựng cuộc sống của riêng mình.



Đây là câu tình thoại êm tai nhất mà ta từng nghe trong đời.



3



Bùi Xuân Sơn có một cái sân nhỏ, cách quân doanh không xa lắm.



Nhìn từ bên ngoài, có nhà chính có nhà ngang, tường gạch ngói xanh, tốt hơn nhà tranh vách đất của ta nhiều.



Chúng ta đến nơi vào một đêm đầy sao, trên đường đi, hắn đã mua cho ta hai bộ y phục, trong cửa hàng quần áo, ta nắm chặt ngón trỏ của hắn không chịu buông, muốn hắn mua cho mình một bộ nữa.



Hắn không lay chuyển được, cuối cùng chỉ chọn một chiếc khăn tay rẻ mạt nhất.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bùi Xuân Sơn thấy ta gầy trơ xương, còn tìm cả v.ú nuôi cho muội muội ta. Sợ chúng ta mệt mỏi, cả đường đi đều thuê xe ngựa, một đường về đến nhà, tiêu tốn của hắn phần lớn quân lương.



Trong xe ngựa, khi ta ngủ mơ màng, nghe thấy hắn nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống mép cửa, che chắn khe hở gió lùa.



Ngay cả tiếng hít thở, hắn cũng cố ý làm cho thật khẽ khàng.



Ta không biết hắn suốt đường đi ngắm nhìn hai tỷ muội ta, đang nghĩ gì trong lòng.



Chắc là đang nhớ nhà chăng. Trong những năm tháng chiến tranh loạn lạc, điều khiến người ta day dứt nhất chính là gia đình.



Đến trước cửa nhà hắn, hắn lấy chìa khóa ra mở khóa cửa, quay đầu lại liền nhét chìa khóa vào tay ta.



Ta ngẩn người một thoáng, ngẩng đầu nhìn hắn, nghe hắn ngượng ngùng cười nói: "Năm năm trước Giang Đông phản vương làm loạn, nhà ta bị đánh tan hoang rồi. Sau này ta mua được căn nhà này, phần lớn thời gian cũng không có ai ở, bên trong bụi bặm nhiều, Thường cô nương xin đừng chê."



Ta mỉm cười lắc đầu, từ trong lòng hắn nhận lấy muội muội, hắn đi phía trước dẫn đường, đưa chúng ta đến căn nhà chính rộng rãi nhất.



Hắn tìm nến đến đốt sáng, trải chiếc khăn tay kia lên ghế, đỡ ta ngồi xuống.



Tiết trời cuối thu lạnh lẽo, hắn lục tung rương hòm, tìm ra mấy bộ y phục sạch sẽ, đều khoác hết lên người hai tỷ muội ta.



Ta vỗ vỗ vai hắn, khoa tay múa chân bảo hắn cũng mặc thêm một chiếc để giữ ấm.



Hắn chỉ cười sảng khoái, nói: "Cô nương không biết đó thôi, ta từ nhỏ thể trạng cường tráng, khí huyết vượng, thường thường mùa đông cũng chỉ mặc một lớp áo đơn. Huống hồ giờ ta còn phải làm việc, lát nữa biết đâu còn phải cởi bớt mấy lớp ấy chứ."



Bùi Xuân Sơn vừa nói vừa đi ra sân giếng gánh nước, dãi dầu sương gió.



Ta yên lặng nhìn hắn, một người đàn ông to cao thô kệch, làm việc lại cẩn thận nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc trong nhà đã cửa sổ sáng sủa, nền nhà sạch bong.



Hắn nhặt chút củi khô đến nhóm lửa, vừa mới lóe ra tia lửa, hắn liền xoay người, chắn giữa ta và bếp lò.



Ta lần nữa nhìn thấy tấm lưng rộng lớn này, không chỉ che chắn ngọn lửa, mà còn che chắn cả cơn gió lạnh lẽo đang thổi ào ạt.



Đây là lần đầu tiên ta ngồi nhìn người khác làm việc, trước kia khi còn ở nhà, đặc biệt là khi cha đi tòng quân, nhóm lửa nấu cơm, gánh nước giặt giũ, phàm là những việc nhìn thấy được, không việc nào không phải do ta làm.



Cho đến khi hắn trải giường, ta thật sự không ngồi yên được nữa, ôm muội muội đứng dậy, đi về phía hắn.



Thấy ta một tay ôm đứa nhỏ, một tay muốn kéo góc chăn, Bùi Xuân Sơn vội vàng giơ tay, một phát nắm lấy cổ tay ta.



"Cô nương đừng nhọc lòng."