Xe ngựa cứ thế đi một ngày một đêm mới dừng lại.
Giữa đường ngoài việc ăn uống đi vệ sinh, Lý Cẩn Thần không cho phép ta xuống xe.
Thậm chí ta lại thử nhắc đến kiếp trước, hỏi hắn làm sao mà biết chuyện này, hắn cũng chỉ cười như không cười nhìn ta, ngoài câu "phu thê một đời" mà hắn đã nhắc đến hôm đó ra thì không chịu nói thêm nửa lời.
Ta nhìn ra, hắn không phải trọng sinh, mà chắc là Ngọc Khanh đã kể cho hắn chuyện kiếp trước.
Khi xuống xe ta bị bịt mắt, Lý Cẩn Thần dẫn ta đi không biết bao lâu mới dừng lại.
Khoảnh khắc tấm vải đen được gỡ xuống, đập vào mắt là một màu đỏ rực khắp nơi.
Chăn uyên ương thêu rồng phượng, nến đỏ to, ngay cả trên gỗ điêu khắc cũng treo chữ hỷ
. Hắn thích thú ngắm nhìn sắc mặt ta đột nhiên biến đổi:
"Sao, tân phòng cô chuẩn bị cho ngươi thế nào?
Cô không hẹp hòi như ngươi, dù là một thiếp cô cũng có thể cho ngươi đãi ngộ của chính thê."
Ta đột ngột đẩy hắn ra, tức giận trợn mắt:
"Người ta muốn gả là An Vương, ngươi ở đây phát điên cái gì?"
Sắc mặt hắn đột ngột trầm xuống, ánh mắt sắc bén âm hiểm:
"Đừng nhắc đến người nam nhân khác trước mặt cô! An Vương, hắn cũng xứng sao?!"
Ta kinh hãi lùi lại một bước, không cẩn thận đụng vào bàn hỷ bằng gỗ lim phía sau.
Ta cắn chặt răng, đè nén sự bất an đang dâng lên trong lòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
"Ngươi không phải trong lòng chỉ có Ngọc Khanh, bây giờ cưới ta, không sợ nàng ấy đau lòng sao?"
Hắn nhếch miệng, cười:
"Thư nhi đây là đang ghen sao? Cô biết ngay mà, người trong lòng ngươi là cô, gả cho An Vương gì chứ, ngươi chính là cố ý chọc tức cô có phải không?"
Nói rồi hắn lại biến sắc, nghiêm túc nhìn ta:
"Thế nhưng Thẩm Ngọc Thư, lần này ngươi thật sự đã chọc tức cô rồi.
Cô nhất định phải dạy cho ngươi một bài học, ngươi mới biết người ngươi thật sự yêu là ai!
Cô muốn nạp ngươi làm thị thiếp, rồi theo Ngọc Khanh học vài ngày quy củ, khi nào ngoan ngoãn rồi, khi đó mới đến hầu hạ cô."
Ta không thể tin nổi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn.
Lý Cẩn Thần, hắn điên rồi. Hắn rõ ràng đang tự lừa dối mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bị nhốt vào nhà củi. Lý Cẩn Thần nói, khi nào ta nghĩ thông suốt đồng ý làm thiếp, khi đó mới thả ta ra.
Ta nhìn một khoảng trời nhỏ qua ô cửa sổ, tâm trí hoảng loạn.
Trước mắt lại hiện lên bóng lưng Hoàng thượng đang chắp tay.
Người dường như đã già đi mấy tuổi, chỉ có giọng nói vẫn kiên định như xưa:
"Thái tử câu kết với Tây Man, ý đồ thay thế Trẫm. Hắn làm vậy có hai nguyên nhân.
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Một là, hắn nhận thấy sự thất vọng của Trẫm đối với hắn, lo sợ Trẫm sẽ phế truất Thái tử.
Hai là——" Người nhìn ta, đôi mắt u ám sâu thẳm:
"Hắn muốn đăng cơ Hoàng vị trước khi ngươi gả cho An Vương.
Thẩm Ngọc Thư, hắn không thể nhìn ngươi gả cho người khác.
Chờ hắn lên ngôi, e rằng việc đầu tiên là muốn ngươi vào hậu cung.
Trẫm già rồi, Trẫm không hiểu chuyện tình yêu nam nữ của các ngươi, nhưng quốc sự không phải chuyện đùa,
Thái tử, Trẫm không thể dung thứ!
Thái tử có một cứ điểm quân đội riêng ở bên ngoài, theo Trẫm được biết, tất cả các giao dịch của hắn với Tây Man đều diễn ra ở đó.
Trẫm đã phái người điều tra rất lâu mà không có kết quả, nhưng Trẫm điều tra được gần đây hắn lại sắp giao dịch với Tây Man,
Trẫm chuẩn bị 'đánh rắn động cỏ', mũi kiếm chĩa thẳng vào Đông Cung, đến lúc đó Thái tử nhất định sẽ đại loạn.
Với sự 'quan tâm' của hắn dành cho ngươi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, đến lúc đó nếu hắn phái người đến bắt ngươi, ngươi có sẵn lòng thâm nhập vào doanh trại địch, làm nội ứng cho Trẫm không?"
Mặc dù khá nghi ngờ về cái gọi là "sự quan tâm" của Thái tử trong lời nói của Hoàng thượng, nhưng ta vẫn đồng ý.
Kiếp trước ta có lỗi với An Vương, kiếp này ta nhất định không thể để chàng xảy ra chuyện.
Ngay cả khi chỉ là để cứu An Vương đang mất tích, ta cũng sẽ đồng ý.
Vì vậy, đêm Đông Cung đại loạn, Hoàng thượng đã sớm biết Thái tử không có ở Đông Cung, đặc biệt bố trí tất cả những điều này, chỉ để dụ hắn đến cướp ta.
Cũng là để "bắt rùa trong chum", nhổ tận gốc chỗ dựa của Thái tử.
Ta nghĩ Lý Cẩn Thần sẽ hận ta, hành hạ ta, không ngờ hắn lại muốn cưới ta.
Vị thiếp này, e rằng không làm không được.
Một chú chim sẻ đậu trên bậu cửa sổ, như đang tìm thức ăn.
Ta đưa phong thư đã chuẩn bị sẵn vào miệng nó, mỏ nhọn của nó há ra, nuốt trọn vào miệng, vỗ cánh bay đi.