Nguyện Kim Triêu

Chương 3



Lúc này ta mới biết, bọn chúng cướp thuyền không phải để cướp của, mà là có người muốn lấy mạng ta.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nói đúng hơn, là muốn lấy mạng ta để đổi lấy mạng của Bùi Hoài Quang.

 

Ta thở dài. Ta đã cùng Bùi Hoài Quang hòa ly rồi.

 

Nhưng lời nói yếu ớt này không hề lay động được tên đầu đảng. Hắn lệnh cho thủ hạ cắt từng mảng thịt ta, mang về gửi tận tay Bùi Hoài Quang.

 

Ta thầm thấy ông trời quá bất công.

 

Đã hòa ly rồi, cớ gì còn để ta gặp lại Bùi Hoài Quang?

 

Nếu đã không tránh được phải gặp, cũng không nên là trong bộ dạng thế này:

 

Ta tóc tai rối bời, thân thể dơ bẩn, hơi nóng dâng cao không hạ.

 

Hắn cưỡi bạch mã, áo gấm đai ngọc, từ đầu đến cuối chẳng hề liếc ta lấy một lần, bình tĩnh đàm phán cùng tên thủ lĩnh kia.

 

Cho đến khi ta ho ra một ngụm máu.

 

Mọi người lặng im, đồng loạt quay đầu nhìn. Đến lúc này, gương mặt vốn luôn không lộ hỉ nộ của Bùi Hoài Quang cuối cùng cũng có chút d.a.o động.

 

Có lẽ hắn không biết, ta vốn đã là đèn dầu cạn kiệt, thân thể trải qua nước sông ngấm lạnh và tra tấn cắt thịt, đã chẳng còn trụ được bao lâu nữa.

 

Trong lúc hỗn loạn, cung tiễn của đám binh lính phía sau hắn đồng loạt b.ắ.n ra.

 

Trước khi trúng tên, thủ lĩnh thủy phỉ vung đao kéo ta lên che chắn.

 

Con ngươi Bùi Hoài Quang đột ngột co rút, hắn lao đến ôm lấy ta, những khớp ngón tay trắng bệch đè chặt lên n.g.ự.c ta, run rẩy gọi tên ta.

 

Máu theo khe hở ngón tay hắn tràn ra, không sao cầm lại được.

 

Sinh mệnh và nhiệt lượng đang dần rời khỏi thân thể ta. Ta nghĩ, e là mình sắp c.h.ế.t rồi, mà người sắp c.h.ế.t hẳn nên để lại vài lời.

 

Nhưng đối diện với người đàn ông này, mười ba năm ân oán cứ thế lần lượt hiện về.

 

Ta nhớ lần chúng ta tái ngộ ở Ninh Châu, nơi đê điều bị nước Hoàng Hà nhấn chìm, khắp nơi là dân chạy nạn. Ta là người duy nhất ngược dòng người để tìm hắn, tà váy, gò má, mái tóc đều bị bùn đất, cành khô và đá vụn quấn lấy. Cành cây khô to bằng ngón cái quệt qua mắt cá chân ta, rách toạc da thịt, nhưng bước chân hướng về hắn chưa từng d.a.o động.

 

Sau thiên tai, dịch bệnh hoành hành. Ta đêm đêm thức trắng bên giường hắn, đem món đồ trang sức cuối cùng đổi lấy chút nước sạch để sắc thuốc.

 

Thuốc chan hòa nước mắt, ta thoa lên đôi môi nứt nẻ của hắn, nghẹn ngào cầu xin:

“Bùi Hoài Quang, chàng đừng chết…”

 

Hắn cứu tế thiên tai, dẹp yên dịch bệnh, được triều đình ban thưởng.

 

Chốn quan trường vốn là vậy – khi còn vô danh, không ai ngó ngàng, nhưng khi đã thành tân quý, khắp nơi đều là người tốt muốn kết giao.

 

Thượng cấp muốn gả con gái cho hắn, không phải làm thiếp mà là làm chính thất. Bùi Hoài Quang từ chối. Nhưng những người nguyện làm thiếp của hắn, quả thật nhiều không kể xiết.

 

Mẹ chồng cũng nảy lòng tham. Bà từng nắm tay ta gọi “con gái ruột”, nhưng từ lúc nào lại thấy ta không xứng với đứa con trai vàng ngọc của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau vài lần đấu trí ngầm, ta rốt cuộc mất kiểm soát, buột miệng những lời không nên nói:

“Bùi Hoài Quang, ta đối với cả nhà các người có đại ân, chàng còn muốn nạp thiếp, không thấy hổ thẹn sao?”

 

Ta biết, không phải hắn muốn nạp thiếp mà là mẹ hắn. Nhưng ta vẫn trút giận lên người hắn.

 

Giận hắn không xử lý nổi mẹ mình. Cũng giận bản thân.

 

Ngươi xem, ta đã không còn mười sáu tuổi – tuổi dám vượt núi băng rừng, dám chèo thuyền vượt nước lũ tìm người. Bao gian nan, bao hiểm họa, dung nhan ta đã phai tàn, thế gian lại chẳng bao giờ thiếu những cô nương mười sáu tuổi.

 

Trò hề ấy khép lại khi Bùi Hoài Quang quát mắng mẹ mình, thoạt nhìn là hắn đứng về phía ta, ta tưởng mình đã thắng. Nhưng thực chất, ta như mất hắn từ ngày đó.

 

Về sau, Bùi Hoài Quang nhiều năm không được thăng chức.

 

Hắn muốn làm “thanh lưu” (*quan liêm khiết), nhưng tâm không tàn, thủ đoạn không độc, sao làm được?

Chỉ khi đứng ở nơi cao nhất, người ta mới không thể động đến hắn. Nếu không, hắn dựa vào cái gì để “thanh lưu”?

 

Ta biết xương hắn cứng, nhưng xương ta mềm.

 

Ta dốc hết tiền bạc, nhân mạch, tài lực để xã giao, lấy lòng các mệnh phụ quyền quý.

 

Hồi ấy hắn mỉa mai ta:

“Ngươi xu nịnh quyền thế, y như một con bướm hoa, thật ra rất hợp làm bà mối.”

 

Ta cũng không chịu yếu thế, đáp trả:

“Dĩ nhiên chẳng bằng Bùi đại nhân của chúng ta, sinh ra phúc tướng, co rúc sau công lao của bà mối, yên ổn nằm mộng vàng.”

 

Hắn phất tay áo bỏ đi, ta ném vỡ tách trà.

 

Rốt cuộc, Bùi Hoài Quang cũng thăng chức.

 

Không ai biết, là nhờ chính tích hắn vững chắc, hay vì ta đã quỳ gối bày tỏ khắp nơi.

 

Chúng ta nhìn nhau chán ghét, không ai quan tâm đến ai. Sinh thần hắn, ta đích thân may một đôi giày đen nhỏ hơn hai cỡ đưa tặng.

 

Giờ nghĩ lại thật ấu trĩ, nhưng khi đó lại cảm thấy hả giận.

 

Chuyện của ta và hắn, đại khái là vậy.

 

Lời yêu, ta đã nói hết vào những năm yêu nhất.

Lời hận, ta cũng đã gào ra trong những năm cãi vã kịch liệt nhất.

 

Trời đổ mưa phùn xám xịt, như trút xuống từ bầu trời ảm đạm.

 

Trong màn mưa mịt mờ, ta nhìn về phía trước, bóng dáng núi sông xa xăm, thấp thoáng một tia đèn nơi cố hương.

 

Nơi ấy, cả đời này ta chưa từng quay về.

 

Cuối cùng, chỉ còn lại một câu ngậm ngùi, tha thiết:

 

“Bùi Hoài Quang, chôn ta ở Kim Lăng.”