Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 319: Sắc phong thần tử



“Lời đồn hại chết người, ta đâu có tu luyện đến đại thành, chỉ mới vừa bước vào nhập môn mà thôi.” Lý Duy Nhất cười khổ giải thích.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã luyện thành một môn đại thuật, quả thực quá mức kinh người, lỡ bị kẻ khác ghen ghét đố kỵ, không chừng lại dẫn đến họa sát thân.

Nhập môn, tiểu thành, đại thành.

Ba cảnh giới ấy, khác biệt một trời một vực.

Dưới ánh mắt ra hiệu của An Nhàn Tĩnh, Lý Duy Nhất đành phải nghiêm túc thi triển. Tu vi và nhãn lực của đối phương đều phi phàm, càng giả bộ càng dễ lộ sơ hở.

Hồi tưởng lại những điển tịch từng đọc qua, hắn dùng tay trái bấm quyết, ngón tay giống như Phật tổ búng hoa, pháp khí trong cơ thể vận chuyển, theo một tuyến đạo đặc biệt dồn về tay trái.

Pháp khí chạy tới lòng bàn tay, như chảy vào một xoáy nước, xoay ba vòng.

Lập tức, một luồng lực lượng nóng rực sinh ra ở lòng bàn tay, tựa như bắt đầu bốc cháy.

“Tẫn Diệt chỉ pháp!”

“Vù!”

Một chỉ tung ra.

Một đạo quang trụ chói mắt bắn ra từ đầu ngón tay.

“Ầm!”

Cách mấy trượng, một tảng đá giả dùng trang trí bị xuyên thủng, để lại một cái lỗ to bằng miệng bát.

An Nhàn Tĩnh khẽ gật đầu: “Đúng là nhập môn tầng thứ nhất. Đã tu luyện bao lâu rồi?”

“Vẫn chưa chính thức bắt đầu luyện đâu! Ta chỉ vừa đọc hết mấy quyển điển tịch, định sau đó mới phân ra một phần tinh lực để tập trung nghiên cứu.” Lý Duy Nhất cảm thấy ánh mắt An Nhàn Tĩnh sắc bén như muốn xuyên thẳng vào tim gan, tuyệt đối không thể bịa chuyện ở chỗ này được.

An Nhàn Tĩnh trên trán thoáng nổi lên mấy sợi gân xanh: “Nói nghiêm túc một chút, rốt cuộc luyện được bao lâu rồi?”

“Cỡ tám, chín ngày trước, ta theo sư tôn đến Linh Cốc điện, có đọc sách nửa ngày. Nhưng sau đó lại bận rộn tu luyện niệm lực, nên chuyện này bị gác lại, mãi chưa có thời gian chuyên tâm.” Lý Duy Nhất nghiêm túc nói: “Trước đó ta còn chưa từng tiếp xúc với Lục Như Phần Nghiệp Thuật.”

An Nhàn Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, không nói một lời. Trong đầu hiện lên ký ức lần đầu tiên gặp mặt hai năm trước, và biến hóa quá lớn trên người hắn hiện giờ.

Khi ấy, hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên nhiệt huyết, hai mươi tuổi còn ở cảnh giới Dũng Tuyền, cả đời gần như chẳng có hy vọng đạt được thành tựu gì.

Mà hiện tại, trên người lại mang theo khí chất xuất chúng, khiến nữ tử khó lòng rời mắt; trí tuệ, võ đạo, niệm lực đều đuổi kịp những thiên tài đồng lứa. Dù đứng trước mặt những cường giả Đại Trường Sinh tu luyện mấy trăm năm, hắn vẫn có thể ung dung ứng đối.

Tốc độ tu luyện như vậy, quả thực khiến người khác khó mà tin nổi.

Chẳng lẽ hắn còn có thiên phú ngộ tính hơn người?

An Nhàn Tĩnh trong lòng âm thầm tiêu hóa nỗi kinh ngạc, đồng thời cũng sinh ra nghi hoặc.

Tại sao Mặc Đình Sinh lại nói hắn đã luyện đến đại thành tầng thứ nhất, mà thực tế chỉ là nhập môn?

Thấy An Nhàn Tĩnh mãi không lên tiếng, Lý Duy Nhất sợ vị chỗ dựa lớn nhất trong Song Sinh Đạo giáo đang sinh nghi, vội vàng giải thích: “Có lẽ bọn họ đã hiểu lầm! Sở dĩ cho rằng ta đã tu luyện đến đại thành tầng thứ nhất của Lục Như Phần Nghiệp Thuật, có lẽ vì ta đã dung hợp niệm lực và Kim Ô hỏa vào đạo thuật.”

Trong mắt An Nhàn Tĩnh thoáng hiện vẻ bối rối: “Ngươi nói gì? Ngươi có thể dung hợp niệm lực vào Lục Như Phần Nghiệp Thuật?”

Lý Duy Nhất dùng giọng bàn luận học thuật mà nói: “Ta nghĩ thế này, Lục Như Phần Nghiệp Thuật là đạo thuật lưu lại từ Bà Già La giáo. Theo những gì ta tìm hiểu, người tu Phật thường kiêm tu cả nội lẫn ngoại, lấy tu tâm làm gốc, tất nhiên sẽ coi trọng niệm lực. Như vậy, làm sao có thể không nghiên cứu việc dung hợp võ đạo và niệm lực?”

An Nhàn Tĩnh trầm ngâm, rồi nói: “Thi triển cho ta xem thử.”

Lý Duy Nhất lập tức thi triển theo lời. Hắn phóng ra quang ảnh của Phù Tang Thần Thụ, rồi lần nữa thi triển tầng thứ nhất của Lục Như Phần Nghiệp Thuật – Tẫn Diệt chỉ pháp. Một chỉ điểm ra, dung hợp niệm lực, pháp khí và Kim Ô hỏa làm một thể.

Lực lượng tụ lại, sau đó bùng nổ.

Nhiệt khí cuồn cuộn, cuốn trào khắp bốn phương.

“Vù!”

“Ầm ầm!”

Khối đá trang trí cao ba bốn trượng lập tức nổ tung, tạo thành một đám hỏa vân rực lửa. Vụ nổ vang rền, đá vụn rơi lả tả, có những mảnh thậm chí bị nung chảy.

Cả thế giới như rơi vào tĩnh lặng.

Thần sắc An Nhàn Tĩnh trong khoảnh khắc ấy cứng đờ, như thể đám mây đen vẫn phủ kín trong đầu nàng suốt bao năm qua, bị một chỉ này quét tan, khiến cả người bừng sáng như khai mở một cánh cửa lớn.

Nàng vốn cũng có tu luyện niệm lực.

Chỉ là vì võ đạo tiến triển chậm chạp, tu hành trở nên nhàm chán, nên mới tìm một cảm giác khác cho đại đạo mà thôi, chưa từng thực sự khổ luyện.

Nhưng dù vậy, với hai ba trăm năm tích lũy, niệm lực của nàng cũng đã bước vào cảnh giới Sơ cấp Thánh Linh Niệm Sư.

So với võ đạo, niệm lực với nàng chỉ là thứ phụ trợ, có thì tốt, không có cũng chẳng sao.

“Nếu có thể khiến tầng sáu của Lục Như Phần Nghiệp Thuật đột phá, diễn hóa ra tầng thứ bảy, e rằng có thể một bước mở ra cánh cửa siêu nhiên.”

An Nhàn Tĩnh đắm chìm trong thế giới nội tâm, lập tức thử nghiệm, kết thủ ấn búng hoa, dẫn pháp khí và niệm lực giao hội trong lòng bàn tay.

Nhưng—thất bại.

Pháp khí lập tức đánh tan niệm lực.

Lần thứ hai, nàng điều động pháp khí và niệm lực có cường độ tương đương, nhưng hai luồng lực lượng lại xung đột với nhau.

Lần thứ ba, nàng học theo cách của Lý Duy Nhất, để niệm lực mạnh hơn pháp khí một chút. Kết quả cuối cùng lại là, đến cả Tẫn Diệt chỉ pháp cũng không thi triển ra được.

Lý Duy Nhất đứng yên một bên chờ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Bởi vì, đối diện An Nhàn Tĩnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay trái khẽ nâng ngang hông, hết lần này đến lần khác kết ấn, nhưng lại không xuất chiêu.

Chẳng lẽ là sợ thi triển ra, lực phá hoại quá lớn?

An Nhàn Tĩnh nhận ra ánh mắt của hắn, liền dừng lại. Là bậc tiền bối cao nhân, nàng dĩ nhiên không thể mở miệng hỏi thẳng. Sau khi trấn định tinh thần, nàng thản nhiên hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện đem niệm lực dung hợp với Lục Như Phần Nghiệp Thuật?”

Lý Duy Nhất đáp: “An tiền bối, lúc nãy ta đã nói rồi mà.”

“Ta biết! Ý của ta là, ngươi căn bản chưa từng tu luyện trước đó, vậy sao lại có thể dung hợp hai loại lực lượng ấy?” An Nhàn Tĩnh hỏi lại.

Lý Duy Nhất lúc này mới hiểu ra ý của nàng, liền đáp: “Lần đầu tiên ta thi triển loại chỉ pháp này, đã cảm giác toàn thân niệm lực bị dẫn động. Cho nên lần thứ hai ta thử dung hợp, không ngờ thật sự làm được. An tiền bối tu luyện Lục Như Phần Nghiệp Thuật đã ba trăm năm, chưa từng thử sao?”

An Nhàn Tĩnh sớm đã thử qua đủ cách, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống như Lý Duy Nhất nói.

“Vút!”

Thân ảnh nàng lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Lý Duy Nhất, một tay đặt lên vai hắn: “Thi triển lại một lần nữa được không?”

Lý Duy Nhất âm thầm oán thầm, vốn cho rằng nàng tu vi quá cao nên không dám thi triển Lục Như Phần Nghiệp Thuật ở Nam Thanh Cung. Giờ xem ra, chuyện nàng đứng đó kết ấn mãi không ra chiêu, là vì căn bản chưa thể tụ thành.

Tu luyện ba trăm năm, vậy mà còn chưa làm được dung hợp pháp khí và niệm lực?

Dưới sự thúc giục của An Nhàn Tĩnh, Lý Duy Nhất liên tục thi triển mười mấy lần Tẫn Diệt chỉ pháp.

Tiếp theo đó, nàng lại một mình đứng nơi đó kết ấn, nhưng suốt mấy canh giờ trôi qua, dường như không có tiến triển gì đáng kể.

Hứa trưởng lão tới Nam Thanh Cung bẩm báo, đứng từ xa hành lễ, không dám nhìn thẳng: “Điện chủ từng nói, hôm nay sẽ trở lại mặt đất. Bên phía Thiên Hạ điện có người hỏi, điện chủ khi nào khởi hành?”

“Truyền lời với Thiên Hạ điện, bản điện chủ có việc hệ trọng, cần trì hoãn ít lâu. Phía Đông Cảnh, để bọn họ tới Cỗng Sơn mời sư huynh ta, để sư huynh tạm thời xử lý.” An Nhàn Tĩnh đáp.

Hứa trưởng lão cẩn thận hỏi lại: “Vậy điện chủ định trì hoãn bao lâu? Để tiện hồi đáp với bên đó.”

“Không biết, ngươi cứ lui đi trước.”

Với An Nhàn Tĩnh mà nói, theo đuổi cảnh giới Siêu Nhiên, vượt trên tất cả mọi thứ.

Hứa trưởng lão dĩ nhiên không dám hỏi thêm. Trước mặt An Nhàn Tĩnh, người đã tu hành ba trăm sáu mươi năm, khoảng cách giữa họ chẳng khác gì phàm nhân với tiên nhân.

Lý Duy Nhất tiễn Hứa trưởng lão ra tận cửa Nam Thanh Cung, chắp tay cười nói: “Đa tạ chưởng lão hôm trước đã lên tiếng giúp đỡ.”

“Người nhà cả, đừng khách khí.”

Hứa trưởng lão hạ giọng, truyền âm hỏi: “Điện chủ làm sao vậy?”

“Điện chủ hình như đột nhiên có điều lĩnh ngộ, đang bước vào thời khắc then chốt trong tu hành.” Lý Duy Nhất nói.

Hứa trưởng lão biến sắc, sau đó vui mừng tột độ: “Điện chủ hẳn là đã ngộ ra cảnh giới kia, bằng không tuyệt không thể buông bỏ đại sự bên ngoài. Bây giờ đang là thời điểm rối ren. Điện hạ Thần Tử, nơi này giao cho ngài, chăm sóc điện chủ cho tốt, có gì cần thì chỉ cần nhắn lời là được.”

Lý Duy Nhất trong lòng khổ không nói nổi, An Nhàn Tĩnh cứ ở mãi trong Nam Thanh Cung thế này, chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh. Nếu phát hiện ra Đường Vãn Châu, nàng tất không thoát khỏi cái chết. Mà bản thân hắn e rằng cũng không toàn mạng.

Người khác cùng lắm là Kim ốc tàng kiều.

Hắn đây lại là Kim ốc tàng Thiếu quân, hơn nữa còn mượn Kim ốc của Nghiêu Thanh Huyền, hai chữ "gan lớn" quả thật chẳng đủ để hình dung.

Chợt bừng tỉnh từ đám tạp niệm trong đầu, Lý Duy Nhất hỏi: “Vừa rồi chưởng lão gọi ta là gì?”

Hứa trưởng lão nở nụ cười hiền hòa: “Điện chủ vẫn chưa nói với ngài sao? Ngài đã giết Tứ Thần Tử, bên phía Thiên Lý điện và Khô Vinh điện phản đối rất kịch liệt, cho rằng đây là tổn thất nghiêm trọng với Thần giáo. Để bù đắp tổn thất, hiện tại ngài chính là Tứ Thần Tử rồi!”

Lý Duy Nhất nhất thời cảm thấy đầu đau như búa bổ: “Sắc phong Thần Tử là chuyện hệ trọng đến thế, chẳng lẽ chỉ vài câu nói của bọn họ liền quyết định xong rồi sao?”

“Chư vị điện chủ cùng ngồi một chỗ, lẽ nào không thể định đoạt trực tiếp được?”

Hứa trưởng lão lại nói: “Điện hạ Thần Tử, từ nay về sau nếu bước chân ra khỏi Nam Thanh Cung thì phải hết sức cẩn trọng. Hiện tại người đã là Tứ Thần Tử, nghĩa là hai vị đứng sau—Tư Không Kính Uyên và Tư Không Yểm Luân—bất cứ lúc nào cũng có thể chính thức phát động khiêu chiến. Dĩ nhiên, thách đấu không được phép giết người tùy tiện, nhưng nếu thua rồi bị đoạt bảo vật trên người, cũng là chuyện hoàn toàn phù hợp giáo quy.”

Lý Duy Nhất trầm giọng: “Đẩy ta lên làm Tứ Thần Tử, chẳng phải là hại ta một phen hay sao?”

Trong Nam Thanh Cung chợt vang lên thanh âm ôn nhuận mà không mất phần nghiêm nghị của An Nhàn Tĩnh: “Lý Duy Nhất, vào gặp ta.”

Hứa trưởng lão liền mỉm cười, thần sắc đầy ngưỡng mộ: “Thần Tử điện hạ quả thực là người mà điện chủ hết sức coi trọng. Đổi lại là bọn ta, ngày thường đâu có tư cách diện kiến lão nhân gia. Chỉ cần được chỉ điểm đôi chút, cũng đủ thọ ích cả đời.”

Dứt lời liền ôm quyền cáo từ.

Lý Duy Nhất xoay người bước trở lại đại điện trong cung.

An Nhàn Tĩnh đang ngồi nơi bờ ruộng Hoàng Kim Đạo, thấy hắn tiến vào trong tầng ánh sáng trận pháp, liền lên tiếng hỏi: “Năm xưa ta tu luyện tầng thứ nhất và thứ hai của Lục Như Phần Nghiệp Thuật, đã phải hấp thu không ít Tẫn Linh chi hỏa mới có thể đạt tới đại thành. Còn ngươi, ngọn Kim Ô chi hỏa trong niệm lực kia, rốt cuộc luyện từ đâu mà ra?”

Nàng đang suy nghĩ điểm khác biệt giữa mình và Lý Duy Nhất, mong tìm ra căn nguyên từ trong đó.

Lý Duy Nhất đáp: “Quang hoa của nhật dương, chẳng phải chính là Kim Ô chi hỏa đó sao?”

“Vậy ánh ảnh Phù Tang Thần Thụ trên thân ngươi, lại là do đâu mà có?” An Nhàn Tĩnh hỏi tiếp.

“Đó là do vãn bối tự nghĩ ra một pháp môn tĩnh tọa, chính là tưởng tượng bản thân hóa thành Phù Tang Thần Thụ, hấp thu tinh khí nhật quang để tu luyện.” Lý Duy Nhất nửa thật nửa giả trả lời.

Tự sáng tạo ra phương pháp tĩnh tọa?

An Nhàn Tĩnh bán tín bán nghi, cảm thấy điều đó thật không thực tế. Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật chưa từng nghe ai có thể luyện ra ánh ảnh Phù Tang Thần Thụ làm Linh Thần.

Nàng đương nhiên chẳng thể nào bây giờ lại đổi pháp môn, nên nhất thời sắc mặt trở nên trầm trọng, đắm chìm trong trầm tư.

Lý Duy Nhất dè dặt lên tiếng: “Điện chủ, ngài không cần nhất thiết phải đi theo con đường của vãn bối...”

“Ngươi nói gì? Bao giờ bản tọa bảo là muốn đi theo con đường của ngươi?” An Nhàn Tĩnh thốt lên, giọng mang theo uy nghiêm và tự trọng. Trong mắt nàng, Lý Duy Nhất vẫn chỉ là một tiểu tử hậu sinh mà thôi.

Ngay cả Lý Duy Nhất cũng nghe ra được giọng điệu chối đây đẩy kia. Hắn thầm lo, sợ rằng nàng cứ tiếp tục nghiên cứu hắn như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ tra xét đến tận gốc ngọn của Kim Ô chi hỏa, Phù Tang Thần Thụ, rồi cả Thái Cực Ngư Đạo Tổ lẫn Hoàng Long Kiếm.

Bởi vậy, hắn bèn nói: “Điện chủ tu Phật nhiều năm, chẳng hay từng ngộ ra chân nghĩa của ‘Lục Như’ chưa?”

An Nhàn Tĩnh thoát khỏi dòng suy tưởng, đưa mắt nhìn hắn.

“Lục Như”, chẳng phải chính là tên của môn đại thuật kia sao?

Dĩ nhiên Lý Duy Nhất chẳng hề biết gì là chân nghĩa, nhưng lại nhớ rõ câu kinh văn ai ai cũng từng nghe: “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ưng tác như thị quán. Bởi vậy, Lục Như chính là: Mộng, Huyễn, Bọt, Ảnh, Sương, Chớp. Điện chủ chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu danh ngôn nhà Phật này?”

“Trong địa hạ tiên phủ khai quật ra vô số kinh điển Phật môn, bể rộng mênh mang, ta sao có thể đọc hết? Ngươi nghe câu ấy từ đâu?” An Nhàn Tĩnh hỏi.

Lý Duy Nhất đáp: “Là do một vị du tăng truyền dạy bên đường.”

An Nhàn Tĩnh dường như nhớ ra điều gì, lẩm bẩm: “Như thị quán... Như thị quán... Hình như đã từng thấy ở đâu rồi...”

“Vút!”

Thân ảnh nàng hóa thành khói mờ ánh sáng, chớp mắt đã biến mất.

Không bao lâu, nàng đã trở lại, trong tay ôm một quyển giám thư bằng ngọc nặng nề, ngồi trở lại bên bờ ruộng Hoàng Kim Đạo, chuyên tâm lật giở đọc kỹ.

Ngay đầu giám thư, chính là ba chữ cổ ngữ: “Như thị quán”.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com