Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 355: Đạo tâm ngoại tượng đạt bên trong



“Mệnh lệnh Thần Ẩn nhân: từ Đạo Chủng cảnh trở lên, toàn bộ Thần Ẩn nhân phải buông bỏ mọi việc trong tay, trước ngày mồng một tháng Chạp, tập kết tại Lăng Tiêu thành.”

Lý Duy Nhất viết xong phong thư thứ hai, đóng ấn mệnh lệnh Thần Ẩn nhân, giao cho lão Chu cùng lúc truyền đi.

Hắn không có ý định rời khỏi nơi này, cho dù sau này cổng thành có được mở ra.

Vì tư thù, đã lựa chọn cùng Tuy Tông giao chiến, thì phải đánh đến cùng. Mối hận mới cũ, tính toán một thể.

Chỉ dựa vào hai phong huyết thư, vẫn là chưa đủ.

Mà đứng trên lập trường của một người sống bằng xương bằng thịt, hắn không thể trơ mắt nhìn yêu tộc, Vong giả U cảnh, và Song Sinh Thần giáo đánh sập Lăng Tiêu thành, rồi quét sạch thiên hạ. Đó sẽ không chỉ là giết chóc và chiến loạn, mà là sự tàn sát của một chủng tộc đối với một chủng tộc khác.

Da đã không còn, lông mọc vào đâu?

Dù tu vi có hạn, hắn vẫn có thể làm vài việc trong khả năng. Dẫu cho không thể thay đổi kết cục, chí ít cũng không thẹn với lòng.

···

Đêm khuya, lão Chu quay lại tiệm quan tài, mang theo thư hồi âm của Thác Bạt Bố Thác.

“Thần tử điện hạ xin yên tâm, chỉ cần Thác Bạt còn một hơi thở, tất sẽ mang huyết thư trở về tổng đàn, tuyệt đối không làm trễ nải đại sự. Ngoài ra, sáng nay trong thành đại biến, Tề Tiêu đã xuôi về phía Nam, muốn đuổi theo thì không còn kịp nữa.”

Lý Duy Nhất ném phong thư hồi âm vào trong lò sưởi trước mặt.

Lò lập tức bùng cháy rực rỡ.

Trong ánh lửa bập bùng, gương mặt Lý Duy Nhất hiện lên khi sáng khi tối.

Tề Tiêu quay về Tả Khâu môn đình, rất nhiều chuyện, e rằng cũng bởi vậy mà xảy ra biến hóa.

Nhưng chỉ cần khiến tầng cao của Thần giáo tin rằng cơ mật về kế hoạch đánh Lăng Tiêu thành đã bị Tuy Tông tiết lộ cho triều đình, vậy thì việc Tả Khâu môn đình nhận được tin tức cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ là như vậy, Thần giáo có lẽ sẽ không còn ý định trì hoãn việc tấn công Lăng Tiêu thành, mà ngược lại, càng sớm càng tốt.

Lý Duy Nhất hỏi: “Chu lão, có hỏi thăm được gì về kết quả trận chiến của các Trường sinh cảnh ngoài thành sáng nay không?”

Lão Chu lắc đầu: “Liên quan tới cường giả Trường sinh cảnh, tất cả đều là cơ mật, binh sĩ bên dưới không thể biết được. Trên đường về, ta có mời mấy huynh đệ cũ uống rượu, từ họ nghe được một việc trọng yếu.”

“Tòng thị điện hình như đã xảy ra đại sự, bị người bao vây rồi. Phó Tổng binh Khưu, Thái Sử Chương, và cả đại nhân vật từ Giang gia, trước khi trời tối đều đã vào bên trong, đến giờ vẫn chưa ra ngoài.”

“Có người đoán rằng Tổng binh phủ muốn báo thù. Nếu thật sự tra ra được điều gì trong Tòng thị điện, thì đúng là khiến lòng người hả giận.”

Lý Duy Nhất khẽ gật đầu.

Các phe thế lực cùng nhau điều tra, giờ phút này, áp lực của Diêu Khiêm ắt đã lên tới cực điểm.

Khương Tín chắc chắn không thể nào trong sạch tuyệt đối. Một khi thân phận “Phủ trưởng lão” của tà giáo bị xác thực, con đường duy nhất còn lại cho Diêu Khiêm chính là giết người diệt khẩu sớm.

Diêu Khiêm giết Phủ trưởng lão.

Phủ trưởng lão trước khi chết, đã bí mật viết huyết thư, truyền ra ngoài trước.

Trọng lượng của bức huyết thư này, lập tức tăng thêm mấy phần.

Đây mới chính là chuyện mà Lý Duy Nhất muốn tự tay thúc đẩy.

Lý Duy Nhất nói: “Kế tiếp, còn phải làm phiền Chu lão, thăm dò thêm tin tức từ Tòng thị điện. Nhưng nhất định không được tự mình đi nghe ngóng.”

“Thần Ẩn nhân yên tâm, lão phu có chiến hữu, đêm nay theo Phó Tổng binh Khưu đang xử lý vụ án trong Tòng thị điện, có thể nắm được tin xác thực nhất. Không cần cố ý dò hỏi, đều là huynh đệ vào sinh ra tử mấy chục năm, chỉ cần lên bàn rượu, tự họ sẽ nói.”

Lý Duy Nhất gật đầu: “Vài ngày tới, ta e rằng chỉ có thể ở tạm nơi này.”

Lão Chu lộ vẻ khó xử: “Lão già ta vẫn sống một mình, trong nhà lộn xộn vô cùng, trong sân toàn là người chết, chỉ sợ Thần Ẩn nhân không quen.”

“Ta không câu nệ như vậy. Trong sân sau có địa thất, ta sẽ trốn trong đó là được.”

Bước vào địa thất, Lý Duy Nhất dùng một cỗ quan tài kê làm giường, sau đó lấy trận kỳ ra, bố trí trận pháp.

Rồi khoanh chân ngồi xuống, vận dụng Xá Lợi Phật Tổ, tiến vào Huyết Nê không gian.

“Đường Vãn Châu, Đường Vãn Châu…”

Lý Duy Nhất ngồi xổm trước mặt Đường Vãn Châu, cố gắng đánh thức nàng. Nếu có vị Bắc Vực Thiếu Quân này tương trợ, đối đầu với Diêu Khiêm sắp nổi giận lôi đình, ắt sẽ thêm phần vững vàng.

Nhưng nàng vẫn không chút động tĩnh.

Lý Duy Nhất rất muốn trực tiếp ra tay lay tỉnh, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, sợ lại bị phản kích.

“Dựa người chi bằng dựa mình.”

Lý Duy Nhất lấy ra hai gốc tiên dược ngàn năm trong giới đái của Từ Tiên Cô, đút cho bảy con Phượng Sí Nga Hoàng ăn.

Hiện tại, chúng đều đã đạt tới Đạo Chủng cảnh tầng thứ ba, mỗi con đều có lực chiến đủ để sánh ngang với cường giả tầng bốn của Đạo Chủng cảnh. Mà Đạo Chủng cảnh tầng bốn, đã có thể kết tụ đạo liên, truyền thừa bình thường căn bản không thể nghịch phạt.

Cửa ải tầng bốn của Đạo Chủng cảnh, đối với bảy tiểu tử này mà nói, cũng là gian nan không kém.

Nhưng một khi vượt qua, cảnh giới và chiến lực sẽ tăng vọt, gặp phải Đạo Chủng cảnh tầng sáu có căn cơ kém, cũng có thể chiến đấu một trận.

Bảy con liên thủ, dù là truyền thừa tầng sáu của Đạo Chủng cảnh, cũng khó tránh bị ép lui.

Khi bảy tiểu tử tham lam nuốt chửng hai gốc tiên dược ngàn năm, Lý Duy Nhất cũng lấy ra một mảnh địa đài tứ sắc, ngậm vào miệng. Tức thì, quanh thân hiện lên từng tầng hà quang bốn màu nhàn nhạt, hương thơm dịu dàng lan tỏa.

Trước khi đạt tới Đạo Chủng cảnh, hắn đã luyện hóa hai cân tiên thổ.

So với việc trực tiếp luyện hóa tiên thổ, thì phục dụng địa đài tứ sắc dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ, Lý Duy Nhất tương đương đã luyện hóa được bốn cân tiên thổ.

Nội tạng và cơ bắp đã đạt tới độ cứng rắn đủ để va chạm trực tiếp với cao thủ cảnh giới cao hơn.

Đây chính là một trong những vốn liếng để hắn có thể lấy tu vi tầng hai của Đạo Chủng cảnh, cầm thương chém giết đại thánh Dực Ngân ở tầng năm.

Tuy nhiên, việc luyện thể còn liên quan tới huyết khí, cốt tủy, gân da – ba điểm này, Lý Duy Nhất vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Tu luyện huyết khí, cần dựa vào huyết khí và huyết tinh của Thiếu Dương tinh.

Tu luyện Kim cốt đại thành, dựa vào Kim tuyền đoạt được ở Táng Tiên trấn năm xưa.

Rèn gân luyện da, cần tới Thần Táo mộc.

Tài nguyên hiện giờ chưa thiếu, nhưng so với địa đài tứ sắc, thì những thứ kia không đủ trân quý, tốc độ luyện thể tự nhiên chậm hơn rất nhiều.

“Người khác tu võ đều lấy cảnh giới làm chủ, lấy đột phá Trường sinh làm mục tiêu hàng đầu. Cho nên cảnh giới luôn đi trước thể phách. Đặc biệt là đám thiên kiêu tu đạo Long Chủng này, cảnh giới tăng quá nhanh, thể phách vĩnh viễn là nhược điểm của bọn chúng.”

“Còn ta lại là thể phách vượt trước cảnh giới. Cảnh giới tu vi ngược lại trở thành chỗ yếu. Kế tiếp, phải đặt ngộ đạo lên hàng đầu.”

“Kén Thời Gian cho ta năm lần tốc độ tu luyện. Chỉ cần duy trì phục dụng địa đài tứ sắc và Kim tuyền, thể phách sẽ nhanh chóng tăng tiến.”

“Trước tiên dùng địa đài tứ sắc rèn luyện nội tạng, cơ bắp, đạt tới mức tương đương luyện hóa mười cân tiên thổ, nhất định sẽ có biến hóa to lớn.”

Lý Duy Nhất rời khỏi Huyết Nê không gian, đồng thời vận chuyển hai con mắt cá, tiến vào biển kinh văn của Thái Cực ngư của Đạo Tổ, tiếp tục tu luyện Thần Khuyết Đạo Chủng.

Trên Thần Khuyết Đạo Chủng, hiện đã có bảy mươi đạo kinh văn.

Hắn tốn ba ngày thời gian, lại ngộ ra thêm một đạo, tổng cộng bảy mươi mốt đạo.

Ngay khi đạo kinh văn thứ bảy mươi mốt khắc lên Đạo Chủng, pháp khí xung quanh Đạo Chủng nhẹ nhàng chấn động. Ngay cả pháp lực lỏng ở phía dưới, cũng xuất hiện những gợn sóng nhỏ.

Đây là dấu hiệu sắp “đập nhịp” (悸动 – tức sắp đột phá cảnh giới)!

Trong lòng Lý Duy Nhất mừng rỡ, liền tiếp tục cố gắng.

Lúc thì ngồi ngộ đạo.

Lúc lại diễn luyện Mười hai tán thủ của Tuyên Môn, khiến mười hai bóng pháp ý thần ảnh hiện ra ở mép biển kinh văn, giao chiến với hắn, từ chiến đấu mà lĩnh ngộ.

Lại thêm hai ngày trôi qua.

“Ào!”

Trên Thần Khuyết Đạo Chủng, xuất hiện đạo kinh văn thứ bảy mươi hai.

Theo nó xoay chuyển, đồ án Thái Cực cùng ánh sáng chữ Vạn hiện ra, pháp khí rung động, gợn sóng khuếch tán.

Chân chính bắt đầu “đập nhịp”!

Lý Duy Nhất lập tức rời khỏi biển kinh văn, chèo thuyền đi tới Thang Cốc hải.

Thần Khuyết Đạo Chủng phát sinh “đập nhịp”, so với Long Chủng của Phong Phủ càng thêm mãnh liệt. Mỗi một lần chấn động, toàn thân pháp khí của hắn đều được tẩy luyện một lần.

Huyết mạch, huyền mạch, thể phách – tất cả đều theo Đạo Chủng chấn động mà truyền ra đau đớn, đang tiếp tục được cường hóa.

Mỗi lần thăng cảnh trong Đạo Chủng cảnh, thân thể đều sẽ theo đó mà mạnh hơn một bậc.

Lúc này, là thời cơ mấu chốt để luyện thể, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Lý Duy Nhất lập tức đem Kim tuyền, địa đài tứ sắc, huyết tinh thượng phẩm, Thần Táo mộc – tất cả đều lấy ra, thứ gì nên nuốt thì nuốt, nên luyện thì luyện.

Trong Thần Khuyết, trên Đạo Chủng bảy mươi hai đạo kinh văn lập lòe trầm phù, tiên hà lưu động. Mười hai tôn thần ảnh hiện ra, tựa như mười hai ngọn Thần sơn đứng vững ở mười hai phương vị.

“Ầm ầm!”

Trên Thang Cốc hải, Đạo tâm ngoại tượng từ thân thể Lý Duy Nhất bùng phát ra.

Tiên hà ngưng tụ trong Thần Khuyết hóa thành ánh sáng thuần khiết khắp trời, lan tỏa trên mặt biển, bao phủ phạm vi một dặm.

Đạo Chủng cảnh tầng hai, liền có thể ngưng tụ ngoại tượng lan rộng đến dặm.

Người mang truyền thừa, thường phải đến tầng bốn mới có thể làm được điều ấy.

Còn võ tu bình thường, thì cần ít nhất đến tầng năm của Đạo Chủng cảnh.

Mười hai tôn thần ảnh, mỗi tôn cao đến mấy chục trượng, sừng sững đứng tại mười hai phương vị quanh Ngọc chu.

Trên người họ thần quang rực rỡ, thân thể ngưng thực, tóc râu bay múa trong hào quang. Lý Duy Nhất vừa động ý niệm, mười hai tán thủ của Tuyên Môn do mười hai thần ảnh đồng thời thi triển.

Có thần ảnh vung kiếm, có thần ảnh xuyên trời vượt biển, có thần ảnh vung chưởng...

Mười hai chiêu đồng thời hiển hiện, cho dù là bộ pháp như Thanh Hư Cảm Thiền Bộ, thì thi triển ra cũng mang theo uy thế bạt sơn trầm hải.

"Một chiêu này mà tung ra, chẳng phải tương đương với mười hai ta cùng lúc ra tay?"

Trong lòng Lý Duy Nhất cuộn trào kích động, đang cân nhắc nếu xuất ra chiêu này, có thể trọng thương kẻ địch cỡ nào. Đúng lúc ấy, vì pháp khí tiêu hao nghiêm trọng, một luồng cảm giác hư thoát kéo tới, mắt tối sầm, suýt nữa ngã ngửa ra sau.

"Thi triển đạo tâm ngoại tượng để chiến đấu, vốn đã tiêu hao pháp khí rất lớn."

"Giờ lại thao túng mười hai đạo thần ảnh đồng thời xuất thủ, tuy uy thế kinh người, nhưng loại tiêu hao này, căn bản không phải tu vi hiện tại của ta có thể gánh nổi."

"Thần Khuyết Đạo Chủng cần phải che giấu, đạo tâm ngoại tượng cũng phải ẩn đi. Chỉ mới là Đạo Chủng cảnh tầng hai mà đạo tâm ngoại tượng đã đạt đến mức lan rộng cả dặm, nếu để người ta biết, chẳng phải lại phải diễn lại vở kịch bị phế tu vi? Ai còn tin nổi?"

Lý Duy Nhất lập tức thu hồi đạo tâm ngoại tượng, toàn bộ thanh huy tiêu tán như chưa từng tồn tại.

Hắn ngồi xếp bằng nơi đầu thuyền, điều tức hấp nạp, khôi phục pháp khí trong thể nội bị tiêu hao nghiêm trọng.

Nội thị Thần Khuyết.

"Mười hai chữ tu đạo, bảy mươi hai chữ đập nhịp."

"Muốn đạt đến tầng ba của Đạo Chủng cảnh – Đạo Sinh, rốt cuộc còn phải ngộ ra bao nhiêu đạo kinh văn nữa đây?"

Lý Duy Nhất âm thầm tính toán.

Theo lý giải đối với đạo văn và Phật kinh ngày một sâu, tốc độ tham ngộ của hắn đã nhanh hơn trước rất nhiều. Bình thường chỉ cần hai ba ngày, là có thể lĩnh ngộ ra một đạo kinh văn thuộc về bản thân.

Trên con đường đạo, hắn bước từng bước gian nan mà tiến lên.

Nhưng vẫn quá chậm. Dù có tốn cả một năm, cũng chỉ có thể lĩnh ngộ hơn trăm đạo kinh văn, chưa chắc đã đủ để Đạo Sinh.

Phải nghĩ cách, tìm kiếm chân kinh của Đạo môn và Phật môn.

Nhân cơ hội lần đột phá cảnh giới này, thể phách của hắn đã đề thăng một mảng lớn. Đặc biệt là địa đài tứ sắc, hấp thu cực nhanh, tương đương với luyện hóa thêm nửa cân tiên thổ.

Lý Duy Nhất có thể trông thấy rõ, trong nội tạng hiện lên từng tầng tiên hà lượn lờ, cơ bắp cứng cáp vượt bậc.

"Mỗi tầng cảnh giới, ta tương đương có thể đột phá hai lần, điều này mang lại lợi ích rất lớn cho luyện thể. Nhất định có thể tu thành Trường Sinh thể ngay tại Đạo Chủng cảnh, chỉ xem là hoàn thành ở tầng nào."

"Ục!"

"Ục ục!"

Trên mặt biển, bong bóng nước và sương trắng nổi lên.

Từ đáy biển hiện ra một luồng quang hoa xích kim, Kim Ô sắp sửa bay vọt khỏi mặt biển.

Lý Duy Nhất không hề có ý định điều khiển thuyền rời đi, mà đứng dậy, nhìn về phía cuối chân trời nơi có Phù Tang Thần Thụ, trong lòng yên tĩnh dị thường.

Lần này, hắn chuẩn bị đối mặt trực diện với quang hoa của Kim Ô.

Toàn thân thả lỏng, nhắm mắt nhập định.

"Ào!"

Ảnh sáng của Phù Tang Thần Thụ hiện ra, bao phủ lấy thân thể hắn, tức thì, da thịt hắn được ánh chiếu khiến trở nên như thể Thần thể thuần tiên, thần thánh lấp lánh, tựa như một vị thần nhân du hành biển cả trên chiến thuyền.

"Ào ào!"

Từ nơi xa mấy nghìn dặm, Kim Ô dang cánh bay lên khỏi biển, song dực như hai đám kim vân, cuốn theo sóng lớn cuồn cuộn dâng trời.

Không chỉ mặt biển sôi trào, mà cả không khí cũng bốc lên sôi động.

Làn sóng ánh sáng và nhiệt đầu tiên lập tức va chạm vào quang ảnh của Phù Tang Thần Thụ. Quang ảnh lay động bất định, mơ hồ khó rõ.

Chiếc Ngọc chu bên dưới, bị chấn động mạnh, bắt đầu trôi dạt về phía xa.