Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 365: Hưng sư vấn tội



Khu vực quanh Nam Thanh Cung rung chuyển, âm thanh vang rền, chấn động cả đất trời.

Chư vị trưởng lão và chân truyền tầng trần thế lần lượt bước ra khỏi phủ đệ, đưa mắt nhìn về phía xa.

Vài ngày trước, bọn họ đã nghe phong thanh: vị Nam Tôn Giả, người được xưng là “Đệ nhất mỹ nhân của Thần giáo”, đã bị Khô Vinh điện giam lỏng, không được phép rời khỏi Nam Thanh Cung. Dĩ nhiên, danh xưng “Đệ nhất mỹ nhân” ấy là do đại đệ tử của nàng là Lý Duy Nhất khởi xướng, rồi dần dần lan truyền rộng rãi.

Chư vị tu sĩ trung cao tầng tại Tổng đàn đều biết Nam Tôn Giả lần này gặp đại họa.

Hôm nay, trận pháp bị công phá, đại quân bao vây Nam Thanh Cung, hiển nhiên mọi chuyện đã định.

Trong Nam Thanh Cung.

Trong đại điện lợp ngói xanh kiểu đỉnh tà, Nghiêu Thanh Huyền ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải trong điện. Nàng sớm biết ngày này sẽ đến, nên tâm như mặt nước, chỉ lặng lẽ chờ gió mưa kéo tới.

Điện chủ và phó điện chủ Khô Vinh điện là người đầu tiên bước qua đại môn.

Một nam một nữ, một kẻ là Kim sắc thuần Tiên thể, một người là Ngân sắc thuần Tiên thể, đều vào khoảng năm mươi tuổi, trên thân tỏa ra hào quang chói mắt, khiến đại điện ngói xanh chia thành hai sắc kim ngân, uy thế rực rỡ.

Bọn họ nắm giữ hình phạt, ban thưởng, Thần ngục và luật lệ trong giáo, quanh năm trú tại tầng ba của tầng Tu La, là hai nhân vật khiến giáo chúng Đạo giáo khiếp sợ nhất.

Giáo chúng không mang huyết mạch Đạo nhân, khi bước vào Tổng đàn, đều phải vượt qua cửa ải của Khô Vinh điện.

Phần lớn nhân loại võ tu trà trộn vào đều có kết cục thê thảm. Chỉ có kẻ vượt qua được thẩm tra mới được phép vào tầng thứ hai của tầng Tu La tu luyện.

Với võ tu nhân loại thuần túy, muốn vào tầng trần thế của Tổng đàn, chẳng khác gì lên trời.

“Thì ra An Điện chủ cũng có mặt.” Phó điện chủ Khô Vinh điện lên tiếng.

An Nhàn Tĩnh đã ở Nam Thanh Cung suốt hai ngày, ngồi tại chủ vị trên cao trong đại điện, tay lần chuỗi hạt, sắc mặt khi âm khi dương. Nàng nói: “Hay là, chỗ này nhường cho Tư Không Điện chủ?”

Điện chủ Khô Vinh điện lạnh lùng đáp: “Không cần, bổn tọa hôm nay chỉ đến để dự thính và bắt người. Mong An Điện chủ lấy đại nghiệp Thần giáo làm trọng, chớ để tư tình chi phối mà che chở thiên vị, việc này không phải thứ chúng ta có thể gánh nổi.”

Sau đó, hai vị điện chủ Khô Vinh điện ngồi bên trái và phải gần đại môn, nhắm mắt dưỡng thần.

Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng liếc nhìn Nghiêu Thanh Huyền, rõ ràng trong lòng đã định tội.

Phó điện chủ Thiên Lý điện, Sở Thiên Thư bước vào, trên cổ mọc ra đầu rắn, liếc nhìn Nghiêu Thanh Huyền một cái, lưỡi rắn thè ra, lộ ra một nụ cười hung tợn. Hắn lần lượt hành lễ với An Nhàn Tĩnh và điện chủ Khô Vinh điện, rồi ngồi đối diện với Nghiêu Thanh Huyền.

Ngay sau đó, Tâm Khổ đại thiền sư xuất hiện nơi cửa điện.

Một thân cà sa màu tím, thân cao hai trượng rưỡi, bụng lớn như chum nước.

Thấy An Nhàn Tĩnh ngồi ở vị trí tối cao, ánh mắt y thoáng biến đổi, như chuột gặp mèo, lập tức nép sang một bên, không dám bước vào.

An Nhàn Tĩnh cất tiếng: “Tâm Khổ!”

Tâm Khổ đại thiền sư vội vàng bước ra, cung kính bái lạy, khom người nói nịnh: “Bái kiến sư thúc.”

Tâm Khổ đại thiền sư là kẻ tàn độc nhất trong ba vị đại thiền sư của Quan Sơn, tu vi và thiên tư đều cực cao. Ở Nam Cảnh, hung danh của hắn chỉ đứng sau ba tên man tặc.

“Ngươi đến đây làm gì?” An Nhàn Tĩnh hỏi.

Tâm Khổ đại thiền sư dè dặt bẩm báo: “Đệ tử phụng mệnh sư phụ đến đây! Sư phụ bảo ta đưa Nghiêu Thanh Huyền về, phải là người còn sống.”

An Nhàn Tĩnh nhắm mắt, không nói, dưỡng thần.

Tâm Khổ đại thiền sư khom lưng đứng đó, tiến không được, lui chẳng xong.

Mãi đến khi Thịnh gia lão tổ xuất hiện, hắn mới thừa cơ lùi sang một bên.

Thịnh gia lão tổ là một trong tứ đại trụ cột của Tuy Tông, cũng là “Khu Trưởng lão” trong Thất đại trưởng lão của Nam Cảnh, phụ trách sự vụ tại Khu Châu.

Lão là nhân vật chính trong đại kịch hôm nay. Sau khi vào điện, lần lượt hành lễ với các vị điện chủ, rồi lấy từ giới đại ra một người đầm đìa máu tươi, ném xuống đất đánh “bịch” một tiếng.

Là Tề Tiêu!

Đã bất tỉnh, hơi thở mong manh.

Thịnh gia lão tổ đứng giữa chính điện, nhìn về phía Nghiêu Thanh Huyền, ánh mắt sắc bén như đao kiếm: “Nam Tôn Giả, hắn là người của Nam Thanh Cung các ngươi đúng không? Người của lão phu được cử đi đã lần theo hắn đến tận Khu Châu, sau đó toàn quân bị diệt. Hắn đến Khu Châu làm gì? Vì cớ gì? Tôn giả định giải thích ra sao?”

Nghiêu Thanh Huyền chỉ thản nhiên liếc nhìn Tề Tiêu dưới đất, không tự đưa mình vào vòng xoáy biện hộ: “Ngươi muốn thượng vị, nhưng bản lĩnh đã đủ chưa?”

Thịnh gia lão tổ cười lạnh một tiếng: “Đã đoán được ngươi sẽ phản đòn. Bản tọa chẳng hề có hứng thú với vị trí Nam Tôn Giả, Nghiêu Thanh Huyền, chúng ta đã nắm giữ đầy đủ bằng chứng, chẳng qua vì ngươi thân phận cao quý nên mới cho ngươi cơ hội tự mình thú tội, lập công chuộc tội, có khi còn được chết thống khoái một chút.”

“Nếu không, kết cục của ngươi, không vào Thần ngục thì cũng bị đưa đến Quan Sơn, sống không được, chết cũng chẳng xong.”

Nghiêu Thanh Huyền từ lâu đã chuẩn bị tâm lý, không nói thêm một chữ.

Nàng rõ ràng, từ khoảnh khắc chư vị điện chủ đồng loạt xuất hiện, vận mệnh của nàng đã bị định đoạt.

Thịnh gia lão tổ thấy mọi việc không đúng như dự tính, không có tranh cãi kịch liệt, không có kiếm khí bốc lên, bất giác do dự, âm thầm liếc nhìn An Nhàn Tĩnh trên cao.

Thấy một mình diễn không xuôi, Phó điện chủ Thiên Lý điện mở lời, phá vỡ sự im lặng: “Tên tiểu tử này, bổn tọa có chút ấn tượng, hình như là người của Tề gia tại Nam Cảnh. Hắn chạy về Khu Châu, chẳng lẽ là đã để lộ cơ mật quan trọng gì rồi chăng?”

“Chính điều ấy mới là điều lão phu lo nhất!” Thịnh gia lão tổ tiếp lời.

Phó điện chủ Thiên Lý điện hỏi: “Đã thẩm vấn chưa?”

“Thẩm rồi, đánh chết cũng không hé răng. Mang hắn về là để mời người của Thiên Hạ điện tới, dùng Tác Hồn pháp, trực tiếp đoạt lấy ký ức.” Thịnh gia lão tổ đáp.

Chỉ những người từng thi triển Tử Vong Linh Hỏa mới có thể dùng Tác Hồn pháp.

Kẻ ngoài nếu cưỡng ép tác hồn sẽ khiến Linh Hỏa trong thân thể Tề Tiêu bùng cháy ngay tức khắc.

Phó điện chủ Thiên Lý điện hỏi: “Nếu người ngươi phái đi đều bị diệt, vậy là bắt được hắn ở đâu?”

“Hắn giảo hoạt vô cùng, biết trong thân mang Tử Vong Linh Hỏa sẽ dễ bị phát hiện tung tích, nên đã trốn vào một tiên phủ dưới lòng đất. Nếu không phải lão phu tự mình ra tay, e rằng rất khó truy tung được hắn.” Thịnh gia lão tổ nói xong lại thấy Nghiêu Thanh Huyền vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, không khỏi hạ giọng trầm xuống: “Cơ mật có bị tiết lộ hay không, lát nữa sẽ rõ. Nghiêu Thanh Huyền, ngươi tự cho mình là thông tuệ tuyệt luân, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ nhất đẳng của Nam Cảnh, ngay cả An Điện chủ cũng bị ngươi che mắt. Nhưng, e rằng ngươi nằm mơ cũng không tưởng được, thời trẻ lão phu từng gặp Chu Tất Đại khi y còn là thiếu niên trong tộc Cửu Lê.”

“Về sau, hắn chẳng phải đã gia nhập Cửu Lê Ẩn Môn rồi sao?”

“Lý Duy Nhất là Thần Ẩn nhân của Cửu Lê Ẩn Môn, Lê Tùng Cốc cũng xuất hiện tại Nam Yểm Quan cùng thời điểm. Cho nên, ngươi cũng là người của Cửu Lê Ẩn Môn!”

Trong lòng Nghiêu Thanh Huyền bừng sáng.

Người của Tuy Tông cố ý lập mưu qua Chu Tất Đại để hãm hại nàng, mục đích là nhằm lần ra Cửu Lê Ẩn Môn và tiêu diệt sạch sẽ.

Từ xưa đến nay, ý đồ của Tuy Tông muốn chiếm cứ Lê Châu, đời này nối tiếp đời khác, chưa từng thay đổi.

Nghiêu Thanh Huyền khẽ gật đầu, không khỏi cảm khái: “Lợi hại… một nước cờ này, ta tâm phục khẩu phục! Cảnh giới Dương Thần quả nhiên lão luyện, bội phục, thật sự không thể không phục.”

Mọi ánh mắt trong điện đều đổ dồn về phía nàng.

Ai nấy đều cho rằng nàng đã nhận tội.

Thịnh gia lão tổ xua tay, giọng đầy khí thế: “Không, là Cửu Lê Ẩn Môn các ngươi càng lợi hại! Giang Tín đã chết! Cơ nghiệp trăm năm mà Thần giáo gây dựng tại Nam Yểm Quan, bị các ngươi hủy sạch trong chớp mắt.”

Phó điện chủ Thiên Lý điện thừa cơ nhìn sang An Nhàn Tĩnh, buông lời mỉa mai: “Giang Tín là Trưởng lão phủ châu của Thần giáo, mà phủ châu chính là nơi Tổng đàn đặt trụ. Hắn vừa chết, ảnh hưởng quá lớn, sau này không biết sẽ kéo theo bao nhiêu người bị liên lụy. Chỉ riêng tội này, đã là tử tội rồi.”

“Nam Yểm Quan càng là nơi trọng yếu, mấy trăm sinh mạng, là một món huyết nợ khổng lồ.”

Nghiêu Thanh Huyền thầm kinh ngạc. Lẽ ra Dương Thần Cảnh đã tự mình bố trí, lại nắm hết thế chủ động trong tay, hẳn là có thể tiêu diệt toàn bộ Cửu Lê Ẩn Môn. Nhưng vì sao Cửu Lê Ẩn Môn vẫn có thể phản kích trong thế yếu?

Bên ngoài đại điện.

Có người vào bẩm báo, trưởng lão Thiên Hạ điện phụ trách gieo Tử Vong Linh Hỏa đã được mời tới.

Vị trưởng lão Đạo nhân Thiên Hạ điện ấy tiến vào trong, đầu ngón tay xuất hiện từng sợi linh quang, luồn vào thất khiếu của Tề Tiêu, bắt đầu dò xét hồn phách và ký ức.

Chốc lát sau.

Lão cung thân hành lễ với An Điện chủ và hai vị Điện chủ Khô Vinh điện: “Đã dò tra rõ ràng!”

Phó điện chủ Thiên Lý điện hỏi với vẻ vui mừng: “Hắn có làm lộ cơ mật không?”

An Nhàn Tĩnh chậm rãi mở mắt. Chỉ cần chưa để lộ cơ mật, nàng còn có thể lên tiếng vài lời.

Nếu thật sự có bí mật trọng đại bị tiết lộ, thì nàng cũng đành phải giữ khoảng cách, bởi chuyện ấy tất sẽ kinh động đến Đạo Tổ.

Vị trưởng lão Thiên Hạ điện ấy nhìn về phía Thịnh gia lão tổ: “Xin hỏi Khu Trưởng lão, trên người hắn có mang một phong thư hay không?”

Thịnh gia lão tổ nhìn xuống Tề Tiêu đang nằm, pháp bảo y phục đều đã nát vụn: “Dù có mang thư, cũng đã vỡ vụn thành tro. Dù sao lão phu không hề tìm thấy phong thư nào trên người hắn.”

Vị trưởng lão Thiên Hạ điện khẽ gật đầu: “Biển ý thức của Tề Tiêu đã bị người khác động tay động chân.”

“Ngươi nói gì?” Thịnh gia lão tổ trầm giọng hỏi.

Trưởng lão Thiên Hạ điện đáp: “Ký ức của Tề Tiêu có một đoạn bị mất. Trong phần ký ức còn nguyên vẹn, có thể thấy hắn từng mang theo một phong thư của Tứ Thần Tử. Trong thư viết rằng, nếu Nam Yểm Quan có biến, phải lập tức quay về Tổng đàn Thần giáo, báo cho Nam Tôn Giả. Hiển nhiên, Tứ Thần Tử trước khi vào quan đã cảm thấy nguy hiểm, nên sớm có sắp xếp.”

“Tề Tiêu vừa rời khỏi Nam Yểm Quan không bao lâu liền bị cao thủ trong giáo đuổi giết.”

Thịnh gia lão tổ nghe ra ý chất vấn trong lời đối phương, trầm mặt nói: “Tốt nhất ngươi đừng ăn nói hồ đồ!”

Người có thể phụ trách gieo Tử Vong Linh Hỏa, tu vi về niệm lực đương nhiên không tầm thường, là một vị Thánh Linh Niệm Sư. Hắn không hề e ngại Thịnh gia lão tổ, đưa tay ra làm dấu mời: tự mình kiểm tra đi.

Đồng thời, An Nhàn Tĩnh và hai vị Điện chủ Khô Vinh điện mỗi người cũng tách ra một sợi linh quang, đồng thời tiến vào dò xét.

Nam Thanh Cung đã bị phong tỏa từ mấy ngày trước.

Nghiêu Thanh Huyền không thể nhận được tin tức bên ngoài, không hay biết tình hình cụ thể ở Nam Yểm Quan. Giờ đây nàng chợt hiểu, có lẽ vẫn còn cơ chuyển, liền lựa chọn lấy bất biến ứng vạn biến.

Thầm suy đoán, đại đệ tử kia của nàng rốt cuộc đang mưu tính điều gì?

Ngay cả nàng còn không nhìn thấu hiểm cảnh ở Nam Yểm Quan, tiểu tử kia sao lại có thể phát hiện từ trước?

An Nhàn Tĩnh thu hồi tia linh quang: “Trong biển ý thức của hắn, đúng là từng có một phong thư đã biến mất. Theo lý mà nói, nếu ba tiểu tử bọn chúng thực sự phản bội, Tứ Thần Tử không nên để hắn quay về Tổng đàn, mà phải để hắn về lại Tề gia, hoặc trở lại môn đình Tả Khu mới đúng. Việc này phải giải thích ra sao?”

Thịnh gia lão tổ đáp: “Chắc chắn là môn đình Tả Khu đã biết tin, cố ý chặt đứt ký ức của hắn, rồi phái hắn quay về, nhằm che đậy sự thật. Nếu là lão phu ra tay, dứt khoát sẽ xóa sạch mọi ký ức của hắn, sao có thể để sót lại đoạn trí nhớ về một phong thư? Mọi người nghĩ mà xem, nếu hắn thực lòng muốn quay về Tổng đàn, vậy thì đi thẳng tới Miếu Đạo Tổ là gần hơn nhiều, cớ sao lại vòng xa, chạy đến cửa vào tiên phủ dưới lòng đất?”

Phó điện chủ Thiên Lý điện nói: “Chuyện này đích thực có điều kỳ lạ, khó mà giải thích thông suốt.”

Vị trưởng lão Thiên Hạ điện kia nói: “Muốn từ ý thức mà dò hồn, cần rất nhiều thời gian và không ít vận khí. Dù sao thì ý thức vô cùng mong manh, rất dễ hỗn loạn và rối loạn. Muốn chính xác động đến một đoạn ký ức, làm sao dễ dàng được?”

Ánh mắt Thịnh gia lão tổ lạnh hẳn đi, cảm thấy lão già này cố tình chống đối mình, bèn hừ lạnh: “Tư Không Điện chủ, chính Nghiêu Thanh Huyền cũng đã tự nhận mình là người của Cửu Lê Ẩn Môn, cộng thêm chứng cứ xác thực ở Nam Yểm Quan, có thể trực tiếp định tội rồi! Tề Tiêu bất quá chỉ là một quân cờ che mắt mà Cửu Lê Ẩn Môn sắp đặt.”

“Khu Trưởng lão, bản tôn giả từ khi nào đã thừa nhận mình là người của Cửu Lê Ẩn Môn? Ta chẳng qua chỉ khâm phục thủ đoạn của các ngươi mà thôi. Vì để đối phó với ta, các ngươi cũng thật phí tâm hao sức.” Nghiêu Thanh Huyền nhàn nhạt nói.

Điện chủ Khô Vinh điện hỏi: “Nam Tôn Giả còn điều gì muốn nói?”

Nghiêu Thanh Huyền lắc đầu: “Ta đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì. Người của ta trở về bẩm báo, lại bị đánh đến mức sống không bằng chết. Ta còn có thể nói gì nữa đây?”

Thịnh gia lão tổ nói: “Đại đệ tử của ngươi đã hủy hoại toàn bộ cơ nghiệp của Thần giáo ở Nam Yểm Quan, bao nhiêu giáo chúng chết thảm, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh khỏi trách nhiệm sao?”

Bên ngoài Nam Thanh Cung, đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Thanh âm của Hứa Trưởng lão vang vọng từ xa: “Tránh ra! Lão phu muốn gặp Điện chủ!”

“Lại xảy ra chuyện gì nữa?” Thịnh gia lão tổ giận dữ hỏi.

Một quân sĩ trong đội chấp pháp chạy vào bẩm báo: “Hai vị Hứa Trưởng lão của Linh Cốc điện dẫn theo một người trọng thương, yêu cầu được diện kiến An Điện chủ.”

“Ai dám cản người của ta?” An Nhàn Tĩnh đã sẵn lửa giận trong lòng.

Tên quân sĩ chấp pháp run cầm cập, lập tức phục mình sát đất.

“Xin sư thúc bớt giận, bần tăng sẽ đích thân ra ngoài đưa người vào.” Tâm Khổ đại thiền sư vội vã sải bước đi ra.

Chẳng bao lâu sau.

Hai vị Hứa Trưởng lão khiêng một người trọng thương, chính là Thác Bạt Bố Thác, tới trước đại điện lợp ngói xanh.

Một vị Hứa Trưởng lão bẩm báo: “Điện chủ, người này là Thác Bạt Bố Thác, thuộc hạ của Tứ Thần Tử, hắn nói mang theo tình báo khẩn cấp vạn phần.”

Vị Hứa Trưởng lão kia bật cười: “Chúng ta phát hiện hắn ở Minh Hoa Hắc Trạch. Tiểu tử này thật mạng lớn, khắp người không còn chỗ nào lành lặn, một chân cũng gãy, vậy mà vẫn gắng gượng bơi trên mặt nước. Nếu không gặp được chúng ta, chắc chắn hắn không thể quay về.”

Hai vị Hứa Trưởng lão vốn đến Minh Hoa Hắc Trạch vì trước đó Lý Duy Nhất ở Linh Cốc điện đã dùng vô số sắt vụn để đổi lấy lượng lớn Dũng Tuyền tệ.

Hứa Trưởng lão tìm hắn hỏi chuyện, Lý Duy Nhất không hề giấu diếm, còn chỉ cho nơi mò bảo.

Nhờ đó, mới tình cờ gặp được Thác Bạt Bố Thác đang trốn thoát từ tiên phủ ngầm quay về!

“An Điện chủ... Tuy Tông tạo phản rồi... Tứ Thần Tử chết thảm...”

Giọng nói của Thác Bạt Bố Thác nghẹn ngào, tóc tai rối bời.

Hắn trọng thương cực nặng, toàn thân là vết máu, bụng bị rạch toạc, hơn mười chiếc xương gãy nát, nước mắt đẫm tròng, gương mặt thê lương thảm thiết. Hắn thật sự tin rằng Lý Duy Nhất đã bị vây khốn ở Nam Yểm Quan, chín phần chết, một phần sống.

Trong và ngoài đại điện, tất cả mọi người đều sững sờ.

Thịnh gia lão tổ là người phản ứng đầu tiên, gầm lên một tiếng: “Ngươi nói gì?!”

Tu vi của lão thâm hậu, tiếng quát ẩn chứa cường đại niệm lực, khiến Thác Bạt Bố Thác toàn thân mềm nhũn, ngã ngửa ra sau.

“Lão quỷ Thịnh! Ngươi định trước mặt bản tôn giả giết người diệt khẩu đấy à?”

Ầm một tiếng, Nghiêu Thanh Huyền vỗ nát ghế ngồi, bật dậy đứng thẳng.

Nàng không rõ Lý Duy Nhất đã bố trí điều gì, nhưng nàng biết, lúc này mà khuấy nước cho đục, mới là con đường sống duy nhất.

Thác Bạt Bố Thác được cứu tỉnh lại, run rẩy lấy ra một phong huyết thư được bọc kỹ từ trong tổ điền.

“Đây là gì?” Nghiêu Thanh Huyền đón lấy.

Thác Bạt Bố Thác thần sắc tuyệt vọng, rơi lệ nói: “Ta... ta không biết. Là huynh trưởng Duy Nhất... là Tứ Thần Tử dặn ta đưa về, giao tận tay cho An Điện chủ...”

Bên ngoài lớp da thú bao bọc, có niêm phong bằng phù văn đặc thù của Linh Cốc điện.

An Nhàn Tĩnh đón lấy gói da thú, liếc mắt nhìn Thịnh gia lão tổ, sau đó mới giải trừ phù văn, lấy ra hai phong huyết thư bên trong.