Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 376: Ma quốc tiêu dao kinh



Những người còn lại trong bàn tiệc đều là những anh kiệt trẻ tuổi đứng đầu Lăng Tiêu thành, hoặc là đệ tử đại tộc, hoặc là môn hạ siêu nhiên, danh chấn một phương, tu vi mạnh mẽ.

Có thể nói, với thân phận chỉ là môn khách của Thái Sử thế gia, Lý Duy Nhất vốn dĩ không đủ tư cách ngồi vào chiếc bàn này. Mà việc hắn ngồi bên cạnh Khương Ninh lại càng khiến những ánh mắt đầy địch ý liên tục nhìn về phía hắn.

Khương Ninh vẫn mặc một bộ quan bào trắng tinh như tuyết, đeo mặt sa, không có ý định động đũa, lạnh nhạt như ngọc, tĩnh mịch như u lan. Nàng tới Tây Hải Vương phủ, vốn chẳng phải để dự tiệc.

“Ngươi từng ở trong Địa Lang Vương quân năm năm, là truyền nhân của Thạch Lục Dục?” Khương Ninh bất ngờ mở miệng, hỏi như vậy.

Lý Duy Nhất vội vàng đính chính: “Chỉ là làm mưu sĩ vài năm thôi.”

“Vậy là từng bày mưu tính kế cho Thạch Lục Dục?” Khương Ninh tiếp lời.

Danh tiếng Thạch Lục Dục, trong thiên hạ gần như xếp hạng chót về phẩm hạnh.

Nhất thời, Lý Duy Nhất không biết nên nhận hay không nhận.

Trên bàn có mấy người lập tức nhíu mày, đến lúc này mới biết người này xuất thân chẳng lấy gì làm tốt đẹp.

Có kẻ ánh mắt lạnh lùng, nếu không phải Lý Duy Nhất được Tống Lận dẫn tới, lại có quan hệ thân thiết với Thái Sử Bạch, chỉ e đã sớm ra tay trục xuất khỏi yến tiệc.

Ngồi bên cạnh "Vũ Tiên Tử", đúng là một sự mạo phạm.

Khương Ninh nhìn hắn, dùng pháp khí truyền âm: “Ngươi xuất thân như vậy, ta làm sao có thể yên tâm giao Trang Nguyệt cho ngươi? Hôm nay ngươi vì bảo toàn bản thân mới cố ý nói ra chuyện tình cảm với nàng. Nếu ngươi thật lòng yêu nàng, lẽ ra nên tiếp tục giấu kín, chứ không phải đẩy nàng vào thế không còn đường lui, ngươi nói xem, ta nói sai sao?”

Đương nhiên không sai, lời lẽ sắc bén, từng câu đều trúng trọng điểm.

Cãi lại, chỉ khiến nàng càng thêm coi thường.

Lý Duy Nhất không thể nói rõ chân tướng, trầm mặc hồi lâu mới truyền âm đáp: “Giao nàng cho ta, ta sẽ bảo đảm sự an toàn của nàng.”

Khương Ninh nhìn chằm chằm vào mắt hắn thật sâu: “Chuyện Nam Yểm Quan, ngươi đã nhúng tay bao nhiêu? Ngươi rốt cuộc có phải người của Tà giáo không? Ta muốn nghe lời thật.”

Nhìn vào đôi mắt đẹp khiến người ta nghẹt thở ấy, trong lòng Lý Duy Nhất vô cùng phiền muộn, sinh ra một loại xung động muốn kể hết mọi chuyện cho nàng, thật khó mà tiếp tục nói dối được.

Nhưng Khương Ninh không giống Trang Nguyệt, nàng có chủ kiến quá mạnh. Nếu biết Lăng Tiêu thành sắp sụp đổ, đối với nàng mà nói chẳng khác nào trời sập.

Liệu có thể giống như Tả Khâu Hồng Đình mà bình tĩnh đối diện?

Tả Khâu Hồng Đình có thể bình tĩnh, là bởi đại kiếp của Lăng Tiêu thành không trực tiếp liên quan đến lợi ích bản tộc, ngược lại còn là cơ hội để Tả Khâu môn đình bước lên đỉnh cao thiên hạ.

“Khó trả lời đến vậy, xem ra ngươi quả nhiên có liên hệ với Tà giáo. Có điều, với tâm trí của ngươi, lại không chọn nói dối trong chuyện liên quan đến Trang Nguyệt, chứng tỏ cũng có vài phần chân tình. Ta có thể thu phục ngươi về dưới trướng Loan đài chăng?” Khương Ninh hỏi tiếp.

Nàng đang muốn chiêu hàng?

Tất cả những người trên bàn đều nhìn ra, trong cuộc đối thoại này, Khương Ninh nắm giữ hoàn toàn thế thượng phong, khiến cho mày kiếm của Lý Duy Nhất nhíu chặt, sắc mặt đầy khó xử.

Đang lúc Cát Tiên Đồng ăn uống thỏa thuê, bỗng nói: “Hai người các ngươi cứ truyền âm qua lại như vậy, có gì thú vị sao? Không thể để chúng ta nghe một chút à? Hoặc là, tìm chỗ nào đó nói chuyện riêng rồi hẵng quay lại?”

Long Hương Sầm cũng phụ họa: “Thật sự là mất hứng! Cứ có cảm giác Vũ Tiên Tử đang mượn thế Khương gia và Loan đài để chèn ép Tả huynh.”

Khương Ninh thản nhiên đáp: “Long cô nương mới từ Đông Hải tới Lăng Tiêu thành chứ gì? Đông Hải lại có chiến sự, cô với thân phận là truyền nhân của Long gia, ta khuyên nên khiêm tốn một chút. Thái Sử thế gia có thể bảo vệ cô, nhưng không có nghĩa là Loan đài sẽ không điều tra cô.”

Long Hương Sầm mỉm cười, mắt cong như trăng lưỡi liềm: “Biểu ca, muội đã nói rồi, Vũ Tiên Tử vốn dĩ thích lấy thế áp người, không biết vừa rồi đã dọa Tả huynh ra sao rồi!”

Thái Sử Bạch lúc này đổi hẳn giọng điệu, nói: “Khương đại nhân, người của ta, Thái Sử thế gia sẽ tự điều tra. Nếu có chuyện, ta nhất định gánh vác, không cần Loan đài phải bận tâm.”

“Xin Thái Sử Giáp Thứ ghi nhớ lời này. Những điều ta muốn biết, ta đã rõ. Cáo từ.” Khương Ninh đứng dậy, định rời đi.

Long Hương Sầm nói: “Khoan đã, ta vừa nghe được một tin, có lẽ Vũ Tiên Tử sẽ thấy hứng thú. Chư vị có biết không, trong Tà giáo, Thần tử và Thần nữ hình như có sáu vị, ai nấy đều là truyền nhân, vô cùng lợi hại.”

“Chuyện này, ta từng nghe qua.” Một người mặc cẩm y trên bàn, là cao thủ nội vệ khoảng ba mươi tuổi, mũi cao sắc bén, nói: “Tà giáo Thần tử đứng đầu, gọi là Cùng Cực Đạo Tử, từng xuất hiện ở Nam Cảnh, đã giao thủ với đương kim gia chủ Tả Khâu môn đình là Tả Khâu Tàng Vũ. Nghe nói, Tả Khâu Tàng Vũ đã bại dưới tay hắn.”

“Trong độ tuổi dưới sáu mươi, kẻ có thể đánh bại Tả Khâu Tàng Vũ, quả là hiếm thấy.” Thái Sử Bạch cũng rất kinh ngạc.

Long Hương Sầm nói: “Lúc đi đến Vương phủ cùng biểu ca, ta nghe người ta đồn rằng, Tà giáo vị Thần tử thứ tư, hình như chính là vị cường giả thần ẩn của Cửu Lê từng gây chấn động ở Hội Đăng Tiềm Long hai năm trước.”

“Nghe nói là do nội đấu giữa các Thần tử, có kẻ bán đứng thông tin của hắn.”

Khương Ninh quả nhiên bị tin tức này hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào Long Hương Sầm rồi lại ngồi xuống: “Tin này, quả là hoang đường.”

Cát Tiên Đồng tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Chẳng phải Lý Duy Nhất và Đường Vãn Châu đều đã chết trong Địa Hạ Tiên Phủ sao? Cửu Lê tộc và Tuyết Kiếm Đường gia từng phái rất nhiều cao thủ vào trong đó cứu viện, kết quả cũng chết sạch.”

Long Hương Sầm mỉm cười nói: “Cát đại nhân chẳng lẽ chưa từng nghe đồn, tổng đàn của Tà giáo có thể nằm trong Địa Hạ Tiên Phủ? Hai chuyện này, chẳng phải là đã liên kết rồi sao? Tả huynh, chẳng phải ngươi từng tiếp xúc với Tà giáo? Vậy chẳng phải ngươi hiểu rõ hơn chúng ta nhiều lắm ư?”

Trong lòng Lý Duy Nhất lạnh lẽo cười thầm.

Tại ba mươi sáu lăng mộ Lôi Sơn, khi Loan Sinh Lân Ấu trực tiếp gọi ra ba chữ "Lý Duy Nhất", hắn đã biết nội bộ Đạo giáo có kẻ để lộ thông tin của mình.

Long Hương Sầm và Thái Sử Vũ nghe được người khác nghị luận trên đường, tất là có kẻ cố tình để họ nghe thấy.

Sao có thể trùng hợp đến vậy?

Lý Duy Nhất nhìn về phía Long Hương Sầm, mang theo ngữ khí như cảnh cáo: "Chỉ là từng bị Tà giáo truy sát mà thôi, ở Thiên Các thành Lôi Lăng, ta còn chạm mặt chúng, suýt nữa mất mạng."

Long Hương Sầm không dám tiếp tục thăm dò, đành dừng lại đúng lúc.

Nếu trở mặt với Lý Duy Nhất, mặc dù nàng tin rằng Thái Sử Bạch sẽ đứng về phía mình, nhưng cuối cùng cũng gieo xuống hạt giống nghi ngờ.

Lý Duy Nhất gần như có thể khẳng định, Loan Sinh Lân Ấu đã đến Lăng Tiêu thành, hơn nữa đã gặp mặt Long Hương Sầm, hiện vẫn còn đang nghi ngờ Tả Ninh chính là Lý Duy Nhất.

Bằng không, Long Hương Sầm đâu phải ăn nhầm thuốc, tự nhiên nói ra chuyện ấy?

Việc Lý Duy Nhất là Tà giáo Đệ tứ Thần tử, nếu tin này lan truyền trong Lăng Tiêu thành, cũng là một cách để gián tiếp chứng minh tổng đàn Tà giáo đang ở Địa Hạ Tiên Phủ.

Từ đó ép Tà giáo sớm ra tay.

Yêu tộc không muốn để bọn họ tiếp tục kéo dài thời gian, muốn nhanh chóng công phá Lăng Tiêu thành.

Bọn Thần tử của Đạo giáo, cho dù ngu dốt đến đâu, cũng hiểu đạo lý này, tuyệt đối không thể vô cớ để lộ thân phận của hắn giữa Lăng Tiêu thành như vậy.

"Ngươi và Trang Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?" Khương Ninh mở lời.

Long Hương Sầm nhân cơ chen vào, cười nói: "Đúng đó, hãy thẳng thắn trò chuyện, có khi Vũ Tiên Tử động lòng, gả thị nữ cho ngươi cũng nên."

Đúng lúc này.

Ngoài điện, trong đêm tối.

Một tiếng cười vang dội trời đất vang lên: "Nghe danh Tống Ngọc Lâu, đệ nhất nhân Đạo chủng cảnh của Lăng Tiêu đã lâu, nhiều lần đến bái phỏng, các hạ đều đang bế quan, không thể được gặp. Nay nghe nói các hạ xuất quan, ta không mời mà đến, mong lượng thứ."

Âm thanh như núi gầm sóng vỗ, chấn động tan vỡ vô số bát đĩa.

"Phụp! Phụp..."

Những môn khách và binh sĩ canh giữ cửa vương phủ, bị ma khí cuồn cuộn cuốn bay, như bù nhìn rơi xuống đất.

Chúng cường giả đến dự yến trong điện, sớm đoán được Ma Đồng nhất định sẽ đến tối nay, nên không lấy làm kinh ngạc. Nhưng đối với hành vi bá đạo của đối phương, ai nấy đều cực kỳ bất mãn, ánh mắt địch ý nồng đậm, đồng loạt đứng dậy, theo Tống Ngọc Lâu đi ra ngoài.

Cũng có một số võ tu giống như Lý Duy Nhất, không rõ nguyên do, kinh ngạc hỏi: "Là ai mà cuồng vọng như vậy? Không mời mà đến thì chớ, lại còn mạnh bạo đả thương người, xông thẳng vào Tây Hải Vương phủ?"

"Còn ai vào đây, tất nhiên là kẻ kia của Độ Ách Quan."

"Chính là người mạnh nhất Đạo chủng cảnh của Độ Ách Quan, đã liên tiếp đánh bại năm vị cao thủ, không một ai trụ nổi ba chiêu. Kẻ này ra tay cực kỳ tàn độc, nói là luận bàn, nhưng chiêu nào cũng trí mạng, kẻ đối địch không ai không trọng thương."

"Cho dù hắn là người của Độ Ách Quan, dám cuồng ngạo giữa Lăng Tiêu thành thế này, chẳng lẽ không sợ lão tiền bối ra tay trừng trị?"

"Nghe nói, hắn chẳng những là đệ tử Độ Ách Quan, còn có quan hệ rất sâu với Ma quốc."

"Trời ạ, Ma quốc..."

Lý Duy Nhất theo chúng người Lăng Tiêu thành bước ra khỏi đại điện, đứng trên mấy chục bậc ngọc cấp, nhìn xuống dưới.

Ma khí cuồn cuộn dâng tràn, bao phủ toàn bộ quảng trường phía dưới ngọc cấp.

Cái mà mọi người gọi là Ma Đồng, lại là một tiểu đồng có ngoại hình tám chín tuổi, thân trên trần trụi, khắp người xăm trổ cả trăm đầu ma quái, tóc búi thành sáu bím dài, giữa trán có ấn ký tháp ma màu đỏ.

Hắn dẫm trên ma khí, lơ lửng giữa không trung, gương mặt chẳng có chút ngây thơ của trẻ nhỏ, ngược lại tràn ngập bá đạo sắc bén, khí tức ngông nghênh "duy ngã độc tôn".

Nếu không nhờ có Tả Khâu Lệnh và Tống Ngọc Lâu cùng các cao thủ đỉnh cấp khác đứng ra ngăn khí trường, thì chỉ riêng uy thế và ý niệm ma đạo kia, cũng đủ khiến vô số người phải quỳ rạp run rẩy.

Lý Duy Nhất ngẩng đầu nhìn lên, ma vân trên trời cuồn cuộn kéo đến, che khuất cả tinh quang.

Cùng đến với Ma Đồng còn có hai thân ảnh khác.

Một người là Tạ Sở Tài, mặc hồng y, tuấn nhã như ngọc.

Người còn lại khiến Lý Duy Nhất vô cùng kinh ngạc, chính là cao thủ cấp truyền thừa từng khiến không ai dám đụng đến tại Hội Đăng Tiềm Long, nhánh Nam cảnh Chi Châu – Lệ Thần Thông.

Từ trước ở Diêu Quan, khi Lý Duy Nhất vẫn còn là tu sĩ Dũng Tuyền cảnh, lần đầu gặp Thạch Thập Thực, đã từng nghe hắn nhắc đến rằng, Lệ gia xuất hiện một đại nhân vật, vài chục năm sau có thể trở thành vạn môn chi chủ.

Khi ấy Lý Duy Nhất còn cho là lời nói đùa.

Vì Lệ gia tại Nam cảnh, thế lực chẳng đủ hùng mạnh đến thế.

Nhưng nay xem ra, đại nhân vật mà Thạch Thập Thực nói đến, không phải thành đạo ở Lăng Tiêu sinh cảnh, mà là danh chấn thiên hạ tại một sinh cảnh khác.

Ma Đồng hai tay chắp sau lưng, ánh mắt như đao, đảo qua đám thanh niên tài tuấn đứng trên ngọc cấp: "Chư vị trấn định như vậy, hẳn là đã biết bổn tọa tối nay sẽ đến. Nghe nói, Tam Cung chủ ban bố triệu lệnh 'Giáp Tý Sách', tập hợp đám ô hợp các ngươi?"

"Ma Đồng, ngươi chớ có cuồng vọng! Năm xưa Ma quốc của các ngươi, Ma Quân Du Bá Tiên nơi Tiêu Dao Kinh, bị Vụ Thiên Tử đánh cho phải tháo chạy bốn triệu dặm, lập thệ đời đời không dám đặt chân vào Lăng Tiêu, mới giữ được mạng. Sao, Ma quốc các ngươi lại muốn gây sự nữa rồi?" Thái Sử Vũ cao giọng quát lạnh.

--
Tháng mới, cầu chư vị đọa hữu ủng hộ chút kinh phí mua truyện!!!!!