Ẩn Quân đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh, từ trong Giới đại đem Dương Dận vốn bị Định thân phù trói buộc thả ra, ném lăn xuống đất.
“Phụt!”
Lý Duy Nhất một kiếm chém rơi đầu hắn.
“Ngươi làm gì vậy?”
Ẩn Quân bị một kiếm bất ngờ này dọa sững, muốn ngăn cũng không kịp: “Đây là Dương Dận, là cường giả Trường Sinh cảnh, nhân vật số hai của Tuy Tông. Hắn còn sống giá trị cực lớn, có thể thẩm vấn hoặc dùng thuật Tầm hồn lấy được rất nhiều tin tức trọng yếu. Ngươi làm vậy chẳng phải hồ đồ sao?”
Phải diệt khẩu mới là an toàn nhất, kẻo lại liên lụy đến An Nhàn Tĩnh!
Lý Duy Nhất vỗ trán, than thở: “Quên mất, là ta nóng nảy. Ta chỉ nghĩ Dương Dận quá nguy hiểm, vạn nhất phá được Định thân phù thì chúng ta có khi lại lật thuyền trong rãnh. Ngươi xem vừa rồi, mấy lần suýt nữa để bọn họ thoát, Trường Sinh cảnh cường giả thủ đoạn đều lợi hại, không dễ đối phó.”
Rồi hắn liền đổi đề tài: “Lão Lê, vẫn là ngươi cao minh. Khi nãy đã dùng thủ đoạn gì mà dưới đáy biển trói được Diêu Khiêm?”
Ẩn Quân nói: “Chẳng phải ngươi đã ép hắn từ dưới đáy biển bay lên sao?”
Trong lòng Lý Duy Nhất khẽ động, rồi lập tức bừng tỉnh, không nói thêm, nhanh chóng ngồi xuống, thu nhặt Tổ điền, Phong phủ và Giới đại của Diêu Khiêm. Trên cổ tay hắn, tìm thấy Thủy Hành Long Lân Giáp.
Bộ giáp lúc này đã thu nhỏ thành một chiếc vòng tay bằng vảy rồng đen.
Cây Tam Xoa Kích pháp khí của Minh Giao Vương tử cũng là Thiên Tự khí, được đặt trong Giới đại. Diêu Khiêm không giỏi dùng kích, mà dùng kiếm thì chiến lực mạnh hơn.
Dưới lớp da của Diêu Khiêm, có thể thấy được năm đường vân long cân màu vàng kim.
Long cân vốn là căn cơ của Minh Giao Vương tử thời niên thiếu, không dễ dàng dung hợp luyện hóa.
Ít nhất cũng phải mất vài năm mới có thể hoàn toàn tương dung với thân thể.
“Diêu Khiêm để ta, còn bảo vật trên người Dương Dận thì cho ngươi. Năm sợi long cân ấy là bảo vật, ngươi có dám luyện hóa hấp thu không?” Lý Duy Nhất vốn chẳng coi trọng, chỉ hỏi qua Ẩn Quân.
Ẩn Quân trong lòng do dự, bởi nếu tương lai long cân bị lộ, cái chết của Minh Giao Vương tử tất sẽ tính lên đầu y, khiến Cửu Lê tộc rước lấy đại họa.
“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Lý Duy Nhất rời đảo, phi độn đi.
Chốc lát sau, hắn đến bên một tiểu chu cách trăm dặm, ôm quyền thi lễ: “Đa tạ An Điện chủ xuất thủ tương trợ, nếu không Diêu Khiêm hẳn đã thoát. Trường Sinh cảnh võ tu quả thật khó giết.”
An Nhàn Tĩnh đứng đối gió, tóc dài tung bay, trường sam tay áo rộng phần phật: “Ta chưa hề xuất thủ! Ngươi cũng đừng ở đây khoe khoang. Nếu không thể phá cảnh Trường Sinh, chiến lực của ngươi dù có mạnh thì mạnh được bao nhiêu? Đừng nói những kẻ ở đỉnh phong sơ cảnh, chỉ riêng Tử Y nữ và Vũ Hồng Lăng hiện tại, ngươi cũng không phải đối thủ.”
Lý Duy Nhất hỏi: “Nhanh vậy đã phá cảnh? Các nàng đã tu luyện ra Trường Sinh Thể?”
“Các nàng đã trở về Thần Di sơn! Nếu ngươi không thể bước vào Trường Sinh cảnh, chẳng bao lâu nữa sẽ bị bọn họ bỏ xa, chỉ có thể đứng giữa đám đông, ngẩng đầu chiêm ngưỡng phong thái tuyệt thế của họ, vĩnh viễn không thể tới gần.” An Nhàn Tĩnh đáp.
Lý Duy Nhất trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười: “Ta nào dám khoe khoang trước mặt An Điện chủ. Ta chưa từng cho rằng đánh bại Diêu Khiêm là điều đáng khoe. Nếu một ngày nào đó, ta có thể đuổi kịp An Điện chủ, thậm chí chiến thắng An Điện chủ, đó mới là điều khoái trá nhất.”
An Nhàn Tĩnh chau mày: “Ngươi lại muốn thắng ta ư? Ta không dễ đuổi kịp. Ta sẽ không đứng yên một chỗ. Ngươi vài năm có thể đuổi kịp kẻ khác mấy chục năm tu hành. Còn ta ba trăm sáu mươi năm khổ tu, ngươi định mất bao nhiêu năm để đuổi theo? Sáu mươi năm? Ba mươi năm?”
“Ba mươi năm quá lâu, hai mươi năm khó đợi, mười năm thì sao?”
Trên người Lý Duy Nhất tỏa ra một luồng khí thế trầm ổn tự tin, trong đôi mắt vẫn luôn có thần quang.
An Nhàn Tĩnh chỉ cảm thấy như nghe một câu chuyện cười, lạnh nhạt nói: “Tuổi trẻ cuồng vọng, không biết Trường Sinh nan độ, thu được mười mấy đoàn Long hồn nguyên quang liền dám buông lời ngông cuồng. Được, vậy cứ định kỳ ước mười năm… ngươi dùng niệm lực đuổi kịp cũng tính.”
Nói thêm câu ấy, là không muốn Lý Duy Nhất vì lời hẹn này mà cố chấp với võ đạo, khiến bản thân rơi vào ngõ cụt.
“Ngươi hãy chuyên tâm tu luyện tầng thứ tư Kim Cương Nộ Mục, có lẽ sẽ giúp ngươi phá vỡ gông cùm Trường Sinh.” Nàng lại nói.
Lý Duy Nhất nói: “Ta nghe rằng trong nghìn năm gần đây, Lăng Tiêu Đạo giáo Trường Sinh cao thủ lớp lớp xuất hiện, ngay cả Siêu nhiên cũng đã sinh ra mấy vị, là bởi nắm giữ con đường tắt tu luyện Trường Sinh cảnh. Không biết An Điện chủ có dám nói cho ta biết bí mật ấy chăng?”
“Thì ra ngươi ở đây chờ ta.” An Nhàn Tĩnh đáp.
Lý Duy Nhất nói: “Dù không có kỳ ước mười năm, nếu ta hỏi An Điện chủ, ta tin An Điện chủ cũng sẽ nói cho ta.”
An Nhàn Tĩnh bị lời nói ấy lay động, cân nhắc chốc lát rồi nói: “Được thôi, coi như ta nợ ngươi. Ban đầu ta không nên ăn bát mì của ngươi, từ đó nhân quả dây dưa, phiền toái mãi chẳng dứt. Thật ra cũng chẳng có gì bí mật lớn, chỉ hai điều.”
“Thứ nhất, mượn nhờ Đế thuật Tam Thiên Tinh Thần Bà Già La của Đạo giáo, điều động tinh thần quang hoa, thì càng dễ tìm ra Trường Sinh khóa trong cơ thể. Thứ hai, tham ngộ Tắc Đế Hỗn Nguyên Kinh, có thể giúp xung kích Siêu nhiên.”
“Không tính là con đường tắt lớn! Nhưng nếu ở mỗi cảnh giới đều có thể nhanh chóng tìm ra Trường Sinh khóa, thì sẽ tiết kiệm vô số thời gian, tích lũy qua bảy cảnh giới, ưu thế tự nhiên chẳng nhỏ.”
Lý Duy Nhất nói: “Ta dùng Vạn Vật trượng mâu, điều động tinh thần quang hoa, có phải cũng có hiệu quả tương tự?”
“Cây trượng mâu của ngươi đích xác bất phàm, hẳn là chí bảo của cổ Bà Già La giáo. Khi tu luyện đến đỉnh phong tầng thứ chín, tự ngươi hãy thử, xem có thể tìm ra Càn Khôn khóa hay không. Có võ tu đang kéo tới, ta phải đi rồi!” An Nhàn Tĩnh nói.
“Đợi một chút, kịch đã diễn thì phải diễn trọn vẹn.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của An Nhàn Tĩnh, trên thân Lý Duy Nhất bùng phát khí tức Siêu nhiên, bước tới, một chưởng vỗ thẳng vào ngực nàng.
“Ầm!”
Khí tức Siêu nhiên quét ngang bầu trời, khiến đám võ tu vừa chạy đến dò xét hải vực này ai nấy kinh hãi, vội vàng tháo chạy tán loạn.
Lại có yêu thú tại hải vực gần đó phát hiện huyết dịch của An Nhàn Tĩnh.
Huyết khí hùng hậu, mỗi một giọt đều có thể nhuộm đỏ một khoảng hải vực rộng lớn.
Một khắc sau, Lý Duy Nhất nắm chặt cổ tay, quay lại hải vực này, bàn tay còn đau nhói: “Sao lại có thể chênh lệch lớn đến thế? Cùng là Trường Sinh cảnh, nếu Diêu Khiêm lúc không phòng bị mà chịu một chưởng như thế, cho dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Nhưng nàng… lại hoàn toàn không bị thương chút nào.”
Sau cùng chính An Nhàn Tĩnh tự cắt cổ tay, thả ra ít huyết dịch, giả làm bị thương.
Trên mặt biển, Lý Duy Nhất thấy Dương Thanh Khê và Dương Thanh Thiền, hai tay chắp sau lưng, từng bước mấy chục trượng mà đi tới.
Dương Thanh Khê không dám lại gần vùng biển nơi Diêu Khiêm ngã xuống, nhưng có thể đoán được kết quả trận chiến, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói run run vừa hoảng hốt vừa lo sợ: “Gia gia ta… còn sống chăng?”
Nàng song mục gắt gao nhìn chằm chằm Lý Duy Nhất.
“Ta không muốn gạt ngươi, Dương Dận chính là do ta giết.” Lý Duy Nhất nói.
Dương Thanh Khê trầm mặc thật lâu, rồi gật đầu: “Ta đã biết.”
Nàng lấy ra ba thủ cấp, ném xuống biển ngay dưới chân Lý Duy Nhất, chậm rãi xoay người, toan rời đi.
Trong lòng Lý Duy Nhất dấy lên cảm xúc khó nói: “Dương Thanh Khê, ta sẵn sàng chờ ngươi báo thù, nhưng hy vọng ngươi chỉ nhắm vào ta.”
“Ta không báo thù, ta cũng không báo nổi thù. Ngươi đã có thể giết chết Trường Sinh cảnh võ tu, ta làm sao có thể báo được?”
Dương Thanh Khê quay người lại, trong lòng bi thương bộc phát, ngực phập phồng, đôi mắt trào dâng nước mắt đau xót: “Vì sao? Gia gia ta vốn chẳng đối địch với ngươi. Ngươi có thể giết Diêu Khiêm, giết hắn ta còn có thể cảm kích ngươi. Nhưng gia gia ta đã chết, trong Quang Minh Đạo cảnh từ nay không còn ai che chở ta nữa. Dương Thần Cảnh chỉ nhìn lợi ích, chẳng màng thân tình.”
“Ta vốn không nợ ngươi, mỗi lần hợp tác đều là lợi ích trao đổi. Nhưng lần này, coi như ta nợ ngươi một lần. Nếu sau này có khó khăn, ngươi có thể tới tìm ta.”
Lì do Lý Duy Nhất không nhắc tới năm trăm vạn viên Dũng Tuyền tệ là bởi hắn không chắc Dương Thanh Khê thật sự thương tâm đau khổ hay chỉ đang diễn. Nếu nàng là chân tình bộc lộ, nhắc đến chỉ khiến nàng chịu thêm một lần thương tổn nữa. Chính vì Dương Thanh Khê luôn khiến hắn nảy sinh cảm giác khó phân thật giả, nên Lý Duy Nhất mới lựa chọn kính nhi viễn chi.
Sở dĩ đối với nàng vẫn đủ khoan dung, là bởi lúc nàng chân thật thì lại đặc biệt chân thật.
Đợi chắc Lý Duy Nhất đã đi xa, ánh lệ trong mắt Dương Thanh Khê liền tan biến, khẽ niệm: “Quả là sắt đá vô tình, như thế mà cũng không chịu thu lưu ta.”
Dương Thanh Thiền thấy nàng bỗng chốc thương tâm tiêu tán, cũng ngẩn mắt: “Ngươi cố ý mượn cơ hội này để hắn mềm lòng, từ đó sinh áy náy với ngươi phải không?”
“Ta hỏi ngươi, ta với Lý Duy Nhất có phải địch nhân không?” Dương Thanh Khê nói.
Dương Thanh Thiền đáp: “Hắn đã nói rõ ở Bạch Sa mạc, ân oán một bút gạch xoá, tự nhiên không còn là địch nhân.”
“Vậy ta với hắn có giao tình chăng?”
“Đã là người ắt có tình cảm.”
Dương Thanh Khê nói: “Người như Lý Duy Nhất, giết gia gia của một nữ tử xa lạ, đối diện chất vấn như ta, ắt cũng sinh lòng áy náy. Huống hồ, chúng ta coi như có giao tình, vào sinh ra tử mấy phen.”
“Tuy chưa đạt mục đích, nhưng chí ít cũng có hai thu hoạch lớn. Thứ nhất, Dương Dận lão tặc xưa nay vẫn muốn lấy ta làm con cờ trao đổi lợi ích, lấy lòng một số Trường Sinh cảnh võ tu của Đạo cung, nay rốt cuộc đã chết! Dương Thần Cảnh đã đứt song tý, chẳng thể việc gì cũng thân lực, tiếp xuống chỉ có thể trọng điểm bồi dưỡng ngươi với ta.”
“Thứ hai, để Lý Duy Nhất thiếu nợ ta một lần, cũng hay!”
Dương Thanh Khê là người tộc Đạo, Dương Dận chỉ là gia gia trên danh nghĩa của nàng, thực tế từ nhỏ đến lớn cũng chỉ gặp bốn lần.
Thuở trước, Diêu Khiêm giết Dương Thanh Thiền, Dương Dận còn bỏ phiếu tán thành.
Việc này Dương Thanh Khê vẫn luôn ghi khắc trong tâm!
……
Mặt trời treo xiên, mặt biển gợn sáng lấp loá.
Trên hoang đảo, Ẩn Quân đã thu lại hai cỗ Trường Sinh thi, ngồi trên đá ngầm, nâng một quyển Kiếm điển đọc xét, ý vị thâm trường hỏi: “Gặp ai rồi?”
“Dương Thanh Khê và Dương Thanh Thiền.” Lý Duy Nhất nói.
Ẩn Quân không lấy làm lạ, cũng chẳng vạch phá, ném Kiếm điển cho Lý Duy Nhất: “Huyền Quang Cửu Chiếu của Dương Dận, trước nay chưa từng thi triển, không phải kiếm pháp Tuy Tông. Kiếm pháp Tuy Tông xuất tự Cửu Lê tộc, không huyền diệu đến thế.”
Lý Duy Nhất tiếp lấy Kiếm điển xem qua: “Không đơn giản! Tuy là bản sao lục, nhưng người sao lục chí ít cũng là bậc Siêu nhiên, khí tức kiếm đạo lưu lại rất có lực xung kích. Nhưng cớ sao tàn khuyết, chỉ có bốn chiếu?”
Lý Duy Nhất liền mất hứng, tuỳ tay ném vào Giới đại, hỏi: “Năm sợi Long cân kia, định đoạt thế nào?”
“Nguy cơ quá lớn! Ta ở Cửu Lê tộc, thân phận đặc thù, một khi bại lộ, hậu quả khó lường.” Ẩn Quân than.
Lý Duy Nhất nói: “Lão nhân gia ngươi nhìn trước ngó sau, ưa chu toàn bốn bề, bằng bằng ổn ổn, kém đi khí cốt liều và độc trên thân Dương Thần Cảnh. Thôi được, người người một chí hướng, ngươi giao cho Nghiêu sư đi, nàng ắt dám luyện hoá.”
“Nàng đi rồi!” Ẩn Quân nói.