📖 Chương 14 – Hoắc Hưu
Ta muốn đi tìm Lâm Mãn Nguyệt lần nữa. Đây là quyết định do cái đầu không thể bình tĩnh nổi của ta đưa ra. Khi ta bước ra khỏi cửa, trời đã sập tối, đèn hoa vừa được thắp lên khắp phố. Cả dãy nhà ở phường Vinh Hưng rực rỡ nối liền nhau — toàn là nhà giàu, gặp dịp lễ hội, ai cũng thi nhau phô trương cho thật lộng lẫy. Nhà này treo đèn hoa kín cả ngõ, nhà kia dựng hẳn sân khấu hát tuồng ngoài cổng.
Nhà ta thì đơn giản, chẳng bày vẽ mấy trò phô trương ấy. Nguyên nhân lớn nhất vẫn là phụ mẫuta — hai người họ lười, chẳng muốn làm gì phá hỏng thế giới riêng của đôi vợ chồng già yêu nhau quá đỗi. Thành ra, giữa một con phố rực rỡ, nhà ta lại là căn duy nhất trông vừa thanh vừa tĩnh.
Muốn ra khỏi phường Vinh Hưng phải đi ngang qua phủ công chúa. Công chúa Sở Vân Xán vốn ham náo nhiệt, nên khi chọn phủ, nàng nhất định đòi cất ngay gần Đại Nhai Tam Thánh. Hôm nay, phủ công chúa treo đầy đèn lồng đỏ rực, từ xa đã nghe tiếng đàn ca réo rắt, náo nhiệt như đang làm lễ cưới.
Ta vừa đi được hai bước, còn chưa xa thì nghe tiếng quát:
“Ngươi đứng lại đó!”
Giọng này, cái kiểu ra lệnh kia…
“Trần Kiệu, hôm nay nếu ngươi dám đi, ta liền—”
Ta quay đầu, bắt gặp một cảnh tượng thật ngượng ngùng. Vị tân Thám hoa lang, tân Hàn Lâm viện học sĩ — Trần Kiệu, dáng vẻ thanh khiết như trăng sáng, phong độ như trúc xanh, đang đứng dưới bậc thềm. Sau lưng hắn, hai bậc thềm phía trên, chính là công chúa Sở Vân Xán, đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, nhất quyết không buông.
Ta thuận thế dựa lưng vào tường, im lặng xem kịch.
“Xin công chúa buông tay áo vi thần ra.”
Giọng Trần Kiệu bình tĩnh, không có lên xuống, nhưng nhìn khuôn mặt căng cứng kia, rõ ràng là hắn đang giận.
Sở Vân Xán nghe vậy, ngượng ngập buông tay, nhưng thấy hắn định bỏ đi, lại vội chắn ngang trước mặt.
“Ta không cố ý, ngươi đừng giận.”
Ta quen Sở Vân Xán hơn chục năm, từ nhỏ nàng đã kiêu ngạo cứng cỏi, ai thấy cũng ngán. Vậy mà lại có người khiến nàng rối rắm như thế này. Trần Kiệu — vị hôn phu cũ của Lâm Mãn Nguyệt, đúng là kẻ không tầm thường. Điểm này, ta công nhận.
Lời đồn về hắn và công chúa đã lan khắp kinh thành không phải ngày một ngày hai, thế nên mới có kẻ châm chọc rằng hắn “bỏ thấp theo cao”. Câu nói nghe đầy chua chát, nhưng trèo cao đâu phải ai cũng làm được? Ta có thể khách quan thế này, chủ yếu vì hắn đã từ hôn với Lâm Mãn Nguyệt. Miễn là ta hạnh phúc, thì ta chúc hắn cũng hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vi thần nào dám giận.”
Nghe đi, câu nói này thật nặng. Một phần ẩn nhẫn, hai phần uất ức, ba phần giả vờ dửng dưng, bốn phần… dám giận mà không dám nói. Quả nhiên, công chúa cứng họng, đỏ bừng mặt. Trần Kiệu quay lưng bỏ đi, công chúa chẳng biết làm sao, đành lẽo đẽo đi theo hắn.
Ta chẳng lên tiếng. Ngươi hỏi sao ta không ra can gián? Một là tình địch cũ, hai là người hôm qua vừa lừa ta mất miếng ngọc. Ừ, ta nhỏ nhen đấy, thì sao nào! Còn vì sao ta không bị họ phát hiện? Đèn lồng phủ công chúa quá đỏ, tường cũng đỏ, mà ta lại dựa lưng vào đó… hòa hợp đến mức tưởng ta là một phần của tường luôn rồi.
Phố Tam Thánh đêm nay nhộn nhịp nhất trong năm. Ta vừa hòa vào dòng người, liền như giọt nước rơi xuống biển, chỉ có thể theo dòng chảy mà tiến. Phố Đồng Hoa cách đây gần một dặm, là nơi ở của Lâm Mãn Nguyệt. May mà đi thuận dòng người, nên cũng không mấy vất vả.
Trên đường, ta nghĩ không biết khi gặp nàng nên nói gì. Có nên hỏi chuyện bát tự không, hay là mặc kệ, cứ nói thẳng nỗi lòng của ta? Đang nghĩ, giữa ồn ào, ta nghe tiếng hô thất thanh. Tai ta vốn thính, lại càng không thể nhầm được giọng nói của nàng. Ta nhìn về phía đó — giữa dòng người rối loạn, Lâm Mãn Nguyệt đang đứng lên từ một sạp hàng, tay ôm trán, vẫn cố chen ngược dòng người.
“Lâm Mãn Nguyệt, đứng lại! Đừng động!”
Ta hoảng hốt. Bình thường nàng dịu dàng yếu mềm, ai ngờ lại bướng bỉnh đến thế. Người ta chen lấn xô đẩy, mà nàng lại dám đi ngược lại. Sợ nàng lại bị thương, ta càng quýnh quáng, vội xô qua đám đông mà chạy tới. Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, ta chỉ nghe rõ tiếng mình gọi tên nàng.
Ta đang chạy về phía ánh trăng của ta. Và rồi — trăng rơi vào lòng, ta ôm trọn cả đời mình. Nàng ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ. Khoảnh khắc đó, ta không kiềm được mà nghĩ thêm — ví như… hôn nàng một cái. Có lẽ sẽ bị đánh… thôi, vẫn là ngoan ngoãn thì hơn. Nắm tay chắc cũng không quá đáng nhỉ?
Ta nắm tay Lâm Mãn Nguyệt, cùng nàng vòng qua đám đông, đi dọc bờ sông Lưu Nguyệt. Phố Tam Thánh đông nghịt người, nên nơi đây ngược lại rất yên tĩnh. Dưới ánh đèn hoa phản chiếu trên mặt nước, những chiếc thuyền nhỏ treo đèn lấp lánh, đèn lồng dọc lan can cũng sáng rực — thật rộn rã mà ấm áp.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Dừng lại bên sông, ta và nàng đồng thời lên tiếng:
“Ngươi có thể cho ta một lời giải thích không?”
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Cả hai đều gấp gáp như nhau. Chạm mắt nhau, cùng bật cười. Cười xong, nàng nghiêm mặt lại. Ta biết ngay — câu hỏi này không dễ trả lời. Quả nhiên, nàng hỏi:
“Hoắc Hưu, ngươi rốt cuộc thích kiểu cô nương nào?”
Ta chưa từng nghĩ đến. Ta chỉ thích một người — nàng. Nàng thế nào, ta liền thích thế ấy. Nếu không phải nàng, cho dù có người khác giống nàng từng chi tiết, ta vẫn không động lòng.