"Mẹ tôi từ trước đến giờ tiết kiệm quen rồi. Thịt hỏng thì nấu lại, gà c.h.ế.t thì đem hầm, có gì mà gọi là g.i.ế.c người?"
Thím tôi giận run người:
"Nhà mày muốn ăn thì cứ ăn đi, c.h.ế.t cũng chẳng ai cản! Nhưng mẹ mày nham hiểm, muốn đưa canh độc cho lão Lưu uống, chẳng phải cố ý g.i.ế.c người là gì?!"
Mẹ chồng tôi bắt đầu giả vờ đáng thương, vừa lau nước mắt vừa nói:
"Tôi quen thế rồi, đâu có nghĩ nhiều, ai mà biết con gà c.h.ế.t đó lại nguy hiểm như vậy chứ!"
"Nếu không nhờ nhà tôi cho vay tiền, thì em trai cô đã không sống được đến hôm nay!"
"Bây giờ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà cô gọi tôi là kẻ g.i.ế.c người, cô đúng là kẻ vô ơn!"
Thím tôi thấy bà ta lôi chuyện vay tiền ra làm lá chắn, càng tức hơn.
"Tiền đó không phải bà với Tử Cường cho vay, mà là Tiểu Mai hào phóng giúp đỡ! Bà bớt tự dát vàng lên mặt đi!"
Chồng tôi, mặt tái mét, nằm trên giường nhắc nhở:
"Chưa có ai uống bát canh đó c.h.ế.t cả. Tội cố ý g.i.ế.c người không thành lập đâu."
Cảnh sát nghe xong, gật đầu đồng ý.
Thím tôi đành nhìn về phía những gia đình khác, mong họ cùng đòi lại công bằng.
Nhưng chồng tôi đã sớm dùng tiền bồi thường để dàn xếp riêng với đám bạn.
Không thể làm gì khác, thím tôi chỉ có thể nén giận rời đi, nhưng mối thù này coi như đã kết chặt.
Sau khi mọi người đi hết, chồng tôi lập tức lột bỏ bộ mặt giả tạo.
"Vương Hiểu Mai! Cô bị điếc à? Tôi suýt c.h.ế.t vì cô đấy, cô có biết không?!"
"Giờ còn mất một đống tiền bồi thường, cô mau đi làm kiếm tiền về bù vào!"
Hắn cau mày, chửi tôi không ra gì.
Mẹ chồng tôi hùa theo, nói có khi tôi cố ý làm vậy để hại c.h.ế.t chồng mình, hòng độc chiếm số tiền trúng số.
Trong lòng tôi mong cả hai mẹ con họ c.h.ế.t quách đi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đáng thương.