Sáng hôm sau, Triệu tướng quân đã được hạ táng.
Triệu Phùng Sinh cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng hắn không muốn về phòng.
Thế là ta cùng hắn ngồi trên bậc thềm thư phòng.
Trước đây, mỗi khi nhớ nhà, ta đều ở đây lén lút khóc.
Triệu Phùng Sinh tựa vào vai ta.
"Nói chuyện với ta một lát đi."
"Nói gì?"
"Nói gì cũng được."
"Ta đọc binh thư cho chàng nghe được không?"
"Được, đều được, chỉ cần là giọng của nàng là được, chỉ có giọng của nàng mới có thể làm ta yên lòng."
Thế là, ta bắt đầu đọc thuộc lòng từ thiên đầu tiên của "Tôn Tử Binh Pháp".
Gió lạnh từng cơn, thân thể Triệu Phùng Sinh yếu ớt, ta sợ hắn bị lạnh, thế là ta hỏi: "Chúng ta vào trong phòng đọc được không?"
Hắn không trả lời, chỉ nói một câu không đầu không cuối: "Phụ thân ta mất rồi."
Ta ôm hắn chặt hơn.
"Chiêu Chiêu, phụ thân ta mất rồi."
Cuối cùng hắn cũng bật khóc, bao nhiêu ngày nay, hắn rốt cuộc cũng không cần phải giả vờ kiên cường nữa.
Ta vỗ lưng hắn, nghiêng người che chắn đầu gió cho hắn.
Cứ khóc đi, khóc ra là sẽ ổn thôi.
Ngày hôm sau, Triệu Phùng Sinh ngủ đến tận chiều.
Ta nhờ quản gia và Thải Vi giúp đỡ, kiểm kê lại người hầu nha hoàn trong nhà.
Triệu phu nhân bệnh nặng, Triệu Phùng Sinh lúc này đang là lúc yếu lòng nhất.
Ta cũng trong một đêm mà hiểu ra mình không thể như trước nữa.
Ta phải giúp bọn họ quản lý gia đình thật tốt, không để bọn họ phải bận tâm nhiều.
Như vậy, đợi Triệu phu nhân khỏe lại, phủ Tướng quân vẫn sẽ là phủ Tướng quân như trước.
Sau khi Triệu Phùng Sinh tỉnh lại, biết ta đang ra hình ra dáng quản lý gia nghiệp, thản nhiên nói: "Đây không phải là việc nàng nên làm."
Ta thấy hắn đã thức, bước đến, tự tay đeo một dải lụa do chính ta làm lên mắt hắn.
Trên đó thêu hai chữ "Bình An", bây giờ ta chỉ muốn hắn bình an vô sự.
"Vậy việc gì là ta nên làm?" Ta kéo tay hắn, đưa hắn đến trước bàn, "Những sổ sách này luôn cần có người quản lý."
"Ta làm là được rồi."
"Chàng đã không nhìn thấy, làm sao quản lý?"
"Ta nói được là được."
Giọng hắn vẫn còn hơi khàn, chắc hẳn là do tối qua khóc quá lâu.
"Việc nàng nên làm là học tốt thương pháp."
Ta sững sờ, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
"Việc nàng muốn làm cũng là học tốt thương pháp." Hắn tiếp tục nói, "Bây giờ trên đời này, người duy nhất biết thương pháp Triệu gia, chỉ còn lại nàng thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng. Gia nghiệp ta sẽ quản lý. Chiêu Chiêu, hãy làm điều nàng muốn làm đi."
Làm điều ta muốn làm ư?
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả.
Đây là lần đầu tiên ta thấy tuyết lớn như vậy kể từ khi đến kinh thành.
Trước đây ở nhà, ta rất ít khi thấy tuyết rơi.
Cũng rất ít khi nghĩ mình muốn làm gì.
Vậy bây giờ ta muốn làm gì?
Mỗi bước mỗi xa
Muốn lúa trổ bông cao, mùa vụ bội thu.
Muốn phụ mẫu an khang, không còn phải chịu đói rét.
Muốn trong thôn mưa thuận gió hòa, không có đại tai đại nạn.
Ta nghĩ quá nhiều, nhưng tất cả đều không liên quan đến ta.
Bây giờ ta muốn làm gì?
Ta nhìn cây hồng anh thương ngoài sân, tua rua thương rực rỡ một màu đỏ tươi trong tuyết lớn.
Ta muốn học thương pháp.
Đây là ý nghĩ của ta, ngay giờ khắc này, mà cả về sau cũng là như vậy.
---
Triệu phu nhân lâm bệnh, may mà ta đã luyện tập kiến thức cơ bản rất vững vàng, có thể tự mình suy ngẫm.
Người trong cung đến, nói Bệ hạ phái thái y đến xem mắt cho Triệu Phùng Sinh.
Thế nhưng, tất cả những thái y này đều bị Triệu Phùng Sinh đuổi đi không chút ngoại lệ.
"Chàng đã mù rồi, Đại tướng quân cũng không còn, lúc trước khóc thương tâm đến vậy, không ngờ chớp mắt đã muốn đến hại chàng."
Ta tức giận đến cực điểm, không kìm được mà mắng.
Nhưng Triệu Phùng Sinh lắc đầu: "Lần này ông ta không phải đến hại ta... Vài ngày nữa là nàng đã cập kê, ta muốn đích thân đến nhà nàng xin lỗi với bá phụ bá mẫu."
Vì Đại tướng quân đã mất, Triệu Phùng Sinh phải thủ hiếu ba năm, không được kết hôn.
Hắn cảm thấy hổ thẹn với lời hứa lúc trước.
Ta cười ngăn lại nỗi day dứt thừa thãi của hắn: "Mới đây mẫu thân đã gửi thư đến, nói rõ nỗi khổ của chàng, còn bảo ta thông cảm, đợi mãn hiếu kỳ rồi hẵng cử hành hôn sự."
Lúc này hắn mới yên lòng.
Ngày cập kê hôm đó, trong phủ không tổ chức tiệc tùng.
Triệu Phùng Sinh đưa ta đến Phổ Sinh Tự ở phía nam thành cầu phúc.
Nhưng lại phát hiện ven đường có thêm rất nhiều lưu dân.
Quản gia nói, man tộc ở biên quan lại lần nữa xâm phạm, dân chúng ở đó không thể sống được, đành phải lưu lạc đến kinh thành, cầu xin một miếng ăn dưới chân hoàng thành, cũng cầu xin Bệ hạ xuất binh bảo vệ biên quan.
Thế nhưng triều đình làm gì còn người tài để dùng.
Triều đại ta trọng văn khinh võ, quan võ tư chất vốn đã bình thường, Triệu tướng quân vừa mất, lại càng thiếu thốn trầm trọng.
Lưu dân tụ tập ngày càng nhiều, mấy chòi phát cháo cũng có chút cung không đủ cầu.
Ta sai gia đinh chia bạc ra, chỉ mong có thể giúp những lưu dân này ăn no hơn một chút.
Hai bọn ta lặng lẽ không nói gì.