Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 3



Ra khỏi phòng, ta và Triệu Phùng Sinh đi song song. Nghĩ đến việc hắn không nhìn thấy, ta liền đưa tay đỡ lấy cổ tay trái của hắn.

Thải Vi vội nói: "Thiếu gia không thích người khác..."

Nhưng lời chưa dứt, Triệu Phùng Sinh đã thản nhiên nói: "Cảm ơn."

Sau đó, cổ tay trái của hắn yên tâm đặt lên tay ta, mặc cho ta dẫn hắn đi.

Thải Vi ngậm miệng lại, nhưng nhìn dáng vẻ của hai bọn ta, trong mắt nàng ấy lại ánh lên ý cười.

Đến chính đường, Triệu tướng quân vẫn đang đánh giặc ở biên quan, chỉ có phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa.

Ta không biết phải làm gì, cũng không biết phải nói gì, lúng túng xoắn xuýt các ngón tay.

"Quỳ xuống, cầm chén trà bên cạnh dâng trà." Triệu Phùng Sinh bên cạnh thấp giọng nói.

Ta vội vàng làm theo lời hắn, quỳ xuống, bưng một chén trà dâng lên phu nhân.

Nhưng Triệu phu nhân không nhận, chỉ đánh giá ta một lát rồi hỏi: "Từng đọc sách chưa? Biết nữ hồng hay không? Tài quản gia được bao nhiêu?"

Một loạt câu hỏi khiến ta ngớ người.

Ta càng thêm luống cuống, trong lúc hoảng loạn đã làm đổ chén trà, trà b.ắ.n vào vạt áo, còn làm bỏng hổ khẩu của ta.

Trong mắt Triệu phu nhân lộ ra vẻ ghét bỏ.

Bà lấy khăn che miệng mũi, không kiên nhẫn khoát tay.

Thải Vi lập tức tiến lên, lấy thuốc bỏng trong lòng n.g.ự.c ra thoa cho ta.

"Thiếu gia mắt mù, trước đây khó tránh khỏi bị thương, nên nô tỳ luôn mang theo thuốc bên mình." Nàng ấy nhỏ giọng nói, "Người đừng sợ, phu nhân hỏi gì thì cứ trả lời nấy là được."

Thế là ta ôm hổ khẩu, thẳng lưng hơn một chút, hít sâu một hơi nói: "Chưa đọc sách, nữ công cũng không biết nhiều, quản gia... cũng không biết."

Cái lưng vừa thẳng lại cong xuống, càng nói càng thiếu tự tin.

Triệu phu nhân mím môi, ánh mắt đã rời khỏi người ta.

Bà không cho ta đứng dậy, ta đành phải quỳ, vừa quỳ vừa tủi thân.

Rõ ràng là bọn họ muốn ta đến xung hỉ, cũng biết thân phận của ta, lúc này lại tỏ ra ghét bỏ, vậy thì dứt khoát đừng bắt ta đến xung hỉ chứ...

Càng nghĩ càng ấm ức, nhưng ta nén nước mắt, không cho mình khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng nước mắt dường như không thể kìm được, giống như nỗi chua xót trong lòng không thể ngừng lại.

Ngay khi nước mắt sắp trào ra, một giọng nói ấm áp ở phía sau vang lên.

"Nhi tử sẽ dạy nàng ấy đọc sách, nữ công có tú nương, nàng ấy không cần học, còn về quản gia, nàng ấy mới mười tuổi, không vội."

Triệu Phùng Sinh đứng dậy, dựa vào giọng nói của ta vừa nãy để tìm vị trí của ta, rồi cẩn thận quỳ xuống, đỡ ta đứng dậy: "Quỳ lâu đầu gối sẽ bị đau."

Những giọt nước mắt vốn đã sắp tràn ra, giờ phút này không thể kìm lại được nữa.

Ta sợ phu nhân ghét những đứa trẻ chỉ biết khóc, nên liên tục dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Cuối cùng cũng lau khô nước mắt, ta nói với phu nhân: "Phu nhân, con sẽ học. Ngài đừng ghét bỏ con."

Khóe miệng Triệu phu nhân giật giật, vuốt trán cười khổ: "Lời này của ngươi nói ra, ngược lại cứ như là ta đang ức h.i.ế.p ngươi vậy."

Nói xong, bà cho Thải Vi tiến lên, dặn dò: "Đi tìm một vị tiên sinh dạy học, con trai ta vốn thể chất yếu ớt, đừng để thằng bé vất vả."

---

Tiên sinh dạy học dạy ta được nửa tháng, ta miễn cưỡng học được chữ.

Triệu Phùng Sinh hỏi ta học được bao nhiêu.

Ta nói, đã biết viết tên mình rồi, rồi ta cầm bút lông dính mực, viết ba chữ "Lâm Chiêu Di" lên giấy Tuyên Thành.

Ta quên mất hắn không nhìn thấy được.

Nhìn ba chữ nguệch ngoạc, mắt ta đảo một vòng, nói: "Tiên sinh nói, chữ ta viết rất đẹp, giống hệt chữ khắc trên bia đá trong miếu vậy."

Triệu Phùng Sinh nhếch khóe môi, thoạt nhìn như là không tin.

Thế là ta tiếp tục nhấn mạnh: "Thật đấy, thật đấy."

Dù sao cũng không thể tỏ ra mình vô dụng, ta vẫn muốn lưu lại ưu điểm trong lòng Triệu Phùng Sinh.

Viết chữ đẹp cũng coi như là một cái.

Triệu Phùng Sinh có vẻ đã tin, nói: "Lần sau có thể viết tên ta."

Mỗi bước mỗi xa

Thế là, cái tên thứ hai ta học được là "Triệu Phùng Sinh".

Tên hắn dễ viết hơn tên ta nhiều, ít nét, chẳng mấy chốc ta đã học được.