Sau ngày đó, ta thường xuyên vào thư phòng tìm đọc binh thư.
Trước đây, tiên sinh bắt ta học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh ta luôn không nhớ nổi, nhưng binh thư thì ngược lại, đọc say sưa đến quên cả trời đất.
Triệu Phùng Sinh phát hiện sách trong thư phòng bị động chạm, liền đến tìm ta, bảo ta trả về chỗ cũ.
Nhưng ta vẫn chưa đọc xong: "Có thể đợi vài ngày nữa không? Ta sắp thuộc xong rồi."
"Trả về đi!" Giọng hắn rất gay gắt.
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta như vậy, vội vã thậm chí còn có chút thiếu kiên nhẫn.
Ta bị hắn quát cho sững lại.
Ta chợt nghĩ, hắn dù sao cũng là thiếu gia, còn ta chỉ là một nha đầu xung hỉ, ta quả thực không nên động vào sách của hắn.
Sau này hắn thành thân, có đương gia chủ mẫu, ta may mắn thì được nâng lên làm di nương, không may thì làm nha đầu thông phòng.
Ta không thể cãi lời hắn, ta không thể làm hỏng mối quan hệ của hai bọn ta, ta không thể không lo liệu cho tương lai của mình.
Những đạo lý này là ta đọc được trong thoại bản, thoại bản viết rằng, nha đầu thông phòng phải có bổn phận của nha đầu thông phòng, di nương cũng phải có bổn phận của di nương.
Chóp mũi ta cay xè.
Đây là lần đầu tiên Triệu Phùng Sinh quát ta, sau này ta cập kê, hắn cũng trưởng thành, thân phận hai ta cách biệt rất lớn, hắn sẽ quát ta ngày càng nhiều hơn nữa.
Ta đưa binh thư vào tay hắn, lại nhớ hắn không nhìn thấy, thế là ta trực tiếp đặt binh thư ngay ngắn rồi mới rời đi.
Nhưng chưa kịp quay lưng, đã bị Triệu Phùng Sinh kéo lại.
"Ta chỉ bảo nàng trả sách thôi mà, sao lại khóc nữa rồi?" Giọng hắn thêm phần bất đắc dĩ cùng luống cuống không biết phải làm sao.
Thật đáng xấu hổ, sao lại để hắn phát hiện mình đang khóc chứ.
Thế là ta vẫy tay: "Không có... không khóc."
Nhưng giọng nghẹn ngào không thể giấu được.
Triệu Phùng Sinh thở dài, hắn đột nhiên rất nghiêm túc hỏi ta: "Nàng có bằng lòng thành hôn với ta không?"
Ta sững người.
Ta đương nhiên là bằng lòng, nhưng ta không muốn làm thiếp, hoặc nói làm thiếp cũng được, nhưng không thể có những nữ nhân khác.
Ý nghĩ này thật hoang đường, nam nhân tam thê tứ thiếp thì có gì mà lạ, huống hồ là con trai độc nhất của phủ Tướng quân.
Nhưng ta chính là không muốn, ta vừa nghĩ đến Triệu Phùng Sinh sẽ nói cười với những nữ tử khác, sẽ cùng những nữ tử khác cùng chung chăn gối, ta liền khó chịu, tim liền đau.
Nhưng ta chỉ là một nha đầu xung hỉ, ta lại có tư cách gì mà yêu cầu hắn cùng ta trọn đời trọn kiếp chỉ đôi ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thậm chí ta có thể đứng cùng hắn, đều là trời cao quá bất công với Triệu Phùng Sinh, đã ban cho hắn thân thể ốm yếu bệnh tật.
Thế là, ta hất tay hắn ra, nói: "Không muốn."
Triệu Phùng Sinh nghe thấy hai chữ này, biểu cảm cứng lại, đứng sững tại chỗ.
Chắc hắn cũng không ngờ ta lại không muốn.
Dù sao ta chỉ là một nha đầu hèn mọn, sao lại không muốn gả vào tướng quân phủ chứ.
Ta không dám nhìn hắn nữa, vội vàng chạy đi.
Thậm chí không hề để ý, khóe mắt hắn lại lóe lên một tia sáng, khẽ lẩm bẩm:
"Nhưng ta lại muốn cưới nàng."
---
Sau chuyện đó, ta và Triệu Phùng Sinh không nói chuyện với nhau nữa.
Một chồng binh thư được đưa đến trước mặt ta.
Ta có chút kinh ngạc nhìn về phía Triệu phu nhân.
Lần này bà không mặc gấm vóc rộng thùng thình, ngược lại ăn mặc đơn giản gọn gàng: "Phùng Sinh nói con muốn học thương pháp."
Mắt ta mở to, Triệu phu nhân xưa nay không thích bộ dáng thô lỗ của ta, không ngờ lại bằng lòng cho ta học thương pháp.
"Trước đây ta từng cùng trượng phu chinh chiến bốn phương, một cây hồng anh thương múa lên như giao long xuất thế, g.i.ế.c địch tan tác không còn manh giáp." Đây là lần đầu tiên bà cười sảng khoái tùy ý như vậy trước mặt ta.
Mắt ta lấp lánh như sao, chớp chớp, cảm thấy Triệu phu nhân càng thêm vĩ đại.
Nhưng Triệu phu nhân chỉ biết dùng thương, binh pháp thì bà bảo ta đi tìm một vị sư phụ khác.
Mỗi bước mỗi xa
Thấy ánh mắt ta mơ hồ, bà hất hàm về phía thư phòng của Triệu Phùng Sinh:
"Đây chẳng phải có sẵn một Triệu Phùng Sinh đó sao, binh pháp đã nằm lòng, con đi cầu xin thằng bé, bảo thằng bé dạy con."
Ta á khẩu, nhớ lại sự khó xử của mấy ngày trước, vẫn chọn tự mình tìm hiểu.
Sau mấy ngày tự tìm hiểu, quả thực ta đã tìm ra chút manh mối.
Triệu phu nhân nhìn những điều ta viết ra và những động tác cơ bản của thương pháp mà ta đã học được, cảm khái một tiếng: "Thì ra thiên phú của con lại nằm ở đây."
Ta cảm thấy bà đang khen ta, có chút tự mãn.
Nhếch miệng nghĩ, xem ra mình cũng không phải là vô dụng.
Nhưng chưa vui vẻ được hai ngày, phụ mẫu ta đã đến tướng quân phủ, nói đã gom đủ bạc chuộc ta, muốn dẫn ta về nhà.