Ông Tùng bị Vinh chọc cho tức đến độ lên cơn mệt luôn. Bà Tâm thấy tình hình căng thẳng, sợ chồng mình tức quá rồi xảy ra chuyện nên bà liền vỗ về ông rồi quay sang nói nhẹ với con trai
-Thôi thôi không có cãi nữa. Hôm nay mẹ có việc con lên thay đồ rồi xuống lấy xe chở mẹ đi một hôm nay.
Vinh cau mày suy nghĩ sau đó lắc đầu nói
-Thôi con còn mệt lắm với lại hôm nay con muốn ở nhà với vợ con?
-Vậy rồi ai chở mẹ đây hả?
Ông Tùng nghe Hoàng Vinh hôm nay chịu ở nhà nên ông liền quay sang bà Tâm nói
-Thôi nó chịu ở nhà thì để nó ở đi, tôi chở bà đi.
Bà Tâm nhìn chồng lo lắng
-Ông khỏe chưa?
Ông Tùng gật đầu
-Tôi khỏe. Thôi mình đi…
Nói rồi ba mẹ Vinh rời đi Vinh cũng nhanh chóng chạy lên phòng và nằm tiếp tục ngủ cho đủ giấc vì hôm qua anh về khuya nên giờ cơ thể vẫn còn mệt rã rời.
….
Hạnh ở nhà sau, cũng nghe sơ qua câu chuyện mà ba mẹ chồng đang nói, rồi khi nghe xe đi khuất cô mới ngồi xuống ghế mà thở dài...Ngẫm nghĩ trong lòng mình Hạnh không biết cuộc đời mình gắn bó với Hoàng Vinh đến bao giờ nữa, và đến bao giờ Hoàng Vinh mới chịu thay đổi để trở thành một người đàn ông tốt…
Hạnh ngồi đó vừa rửa mấy quả cam, vừa ngẩn ngơ suy nghĩ về số phận hẩm hiu của mình mà cô không hề hay biết bên ngoài mẹ cô đang chậm bước đi vào nhà.
Mấy tháng nay bà Hai ở quê, trông ngóng Hạnh về thăm bà nhưng chẳng thấy, một phần vì nhớ nhung con gái, một phần vừa nhận được thư của bà Lệ gửi về nên bà tức tốc sắp xếp việc nhà mà lật đật gọi xe đi lên xem con gái bà thế nào.
Đúng như những gì bà Lệ nói trong thư, nhìn Hạnh giờ đây hơi ốm, cũng chẳng giống một người lấy chồng giàu có. Bất giác bà Hai nghẹn giọng mà cất lên tiếng gọi
-Hạnh con?
Hạnh giật mình quay lại, nhìn thấy mẹ cô xúc động đến vỡ òa liền lật đật chạy nhanh đến ôm lấy mẹ mình, rồi sau đó cô buông ra nắm tay nhìn mẹ thật kỹ xem có phải là cô đang mơ hay không?
-Mẹ? Sao mẹ lại lên đây? Mẹ đi có nắng, có bị mệt không hả mẹ?
Bà Hai nhìn Hạnh lo lắng hỏi han mình mà bà chỉ biết khóc, nỗi nhớ con gái lâu ngày nay mới gặp nên bà chẳng thể nào ngăn cho nước mắt đừng rơi
-Mẹ không sao? À ba mẹ chồng con đâu sao nhà cửa vắng tanh vậy con? Nảy mẹ chỉ gặp dì Lệ, dì chỉ mẹ vào đây nè!
Nghe mẹ hỏi Hạnh liền đưa tay lên gạt đi nước mắt, sau đó dìu mẹ mình đi lại ghế ngồi rồi cô từ từ trả lời
-Dạ ba mẹ chồng con mới đi công việc đó mẹ!
-Còn thằng Vinh đâu con?
-Dạ anh Vinh ảnh đang trên lầu đó mẹ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
-Hạnh nè mẹ hỏi thiệt có phải con với thằng Vinh không được hạnh phúc đúng không Hạnh?
Nghe mẹ hỏi Hạnh liền chột dạ trong lòng bất giác nhói lên đau khổ, nhưng sợ mẹ buồn nên cô đành giả vờ cười cười và lắc đầu trấn an mẹ mình
-Đâu có đâu mẹ? Anh Vinh thương con lắm mẹ ạ! Chuyện gì ảnh cũng nhường con hết đó?
Bà Hai nhìn gương mặt Hạnh không mấy tự nhiên, cảm nhận ra con mình đang cố nói dối lòng bà càng thêm đau và thấy tội nghiệp con gái mình vô cùng nên bà không hỏi vòng vo dò ý nữa mà liền nghẹn ngào gào lên
-Con đừng có nói dối mẹ nữa dì Lệ gửi thư về kể mẹ nghe hết rồi. Hạnh à mẹ không nghĩ con về nhà người ta lại phải chịu khổ nhiều đến như vậy đó Hạnh? Sao con không nói cho mẹ nghe hả con?
Vì câu nói này của mẹ mà bao nhiêu ấm ức trong lòng bấy lâu nay Hạnh kìm nén nay được dịp nó bung xõa ra tất cả, cô quỳ xuống nhào vào lòng mà ôm lấy mẹ mình xong rồi nấc lên
-Con xin lỗi mẹ con để mẹ phải lo lắng cho con rồi. Nhưng mà nhà mình nghèo bây giờ có cuộc sống đầy đủ, mẹ lại có tiền uống thuốc thì con có khổ thế nào cũng được mẹ à? Miễn sao mẹ ở bên con là được rồi con không cần gì nữa hết đó!
Nước mắt bà Hai lăn dài xuống bờ má gầy, bà đưa khăn lên lau đi rồi khẽ vuốt tóc Hạnh bà đau đớn nói
-Có cuộc sống đầy đủ mà nhà trống trước trống sau, quạnh hiu không có con thì mẹ cũng không muốn đâu Hạnh. Ngày trước cứ nghĩ gả con cho người ta con sẽ được một mái ấm hạnh phúc, nhưng có ngờ đâu con lại chịu thiệt thòi thế này đây. Hạnh ơi mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con…
Cả hai mẹ con Hạnh ôm chầm lấy nhau mà khóc nấc thì từ trên lầu Hoàng Vinh từ từ đi xuống. Chưa bước vào đến bếp giọng anh đã bực dọc cất lên inh ỏi rồi
-Hạnh… Hạnh đâu cô điếc hay sao mà tôi kêu hoài không lên tiếng hả… cô có muốn tôi…
Nói chưa kịp dứt lời thì bước chân đã đứng trước phòng bếp, khuôn miệng Vinh chợt khựng ngay lại khi ánh mắt anh dừng lại nơi này và trông thấy Hạnh với mẹ cô ấy.
Nên nhanh chóng thái độ khó chịu của Hoàng Vinh cũng bất ngờ thay đổi. Ngữ giọng chợt ngập ngừng hơn đôi chút
-Mẹ.. lên đây lúc nào vậy hả? Tại sao lại không thông báo trước mà lại ngang nhiên ở trong nhà tôi chi vậy? Định lên bất ngờ để kiểm tra hay gì?
NHÀ GIÀU CHỌN DÂU
CHƯƠNG5
Bà Hai nghe vậy buồn lắm nhưng chỉ dám dằn lòng lại rồi dịu giọng nhìn con rể trả lời
-Ờ mẹ mới lên, tại lâu rồi không thấy hai đứa về thăm mẹ nên mẹ lên coi hai đứa ra sao?
Vinh thái độ khinh khỉnh trả lời
-Mẹ thăm cũng vậy, không thăm cũng vậy con gái mẹ có mất miếng thì nào đâu?
Hạnh nhìn Vinh khó chịu với những gì anh ta vừa thốt ra, sợ anh ta nói lỡ lời mẹ mình lại chạnh lòng nên Hạnh liền lập tức lên tiếng
-Nè anh Vinh, mẹ tôi lên thăm tôi mà anh ăn nói như vậy đó hả?
Vinh nhúng vai trừng mắt nhìn Hạnh
-Ủa ở trên này có ai ăn thịt ăn cá gì cô đâu mà phải thăm với viếng hả? Đó mẹ thấy không ở trên này trắng da dài tóc mập mạp có phải cực khổ dãi nắng dầm mưa đâu mẹ còn đòi hỏi gì nữa.
Bà Hai nghe từng lời của Vinh nói, trái tim bà như bóp nghẹn lại, bà nghẹn ngào nhìn Vinh bà rưng rưng nước mắt nói
-Mẹ cảm ơn con, cảm ơn con đã chăm lo cho con gái của mẹ, chứ nếu không chắc giờ này con gái mẹ còn khổ dữ lắm.
Vinh kéo ghế ra ngồi, bắt chéo chân nhìn mẹ vợ trả lời