Nhà Họ Lục Các Người, Tôi Không Cần!

Chương 9



10.

 

Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, tôi cùng thầy hướng dẫn bắt tay vào khởi nghiệp.

 

Thời gian đầu mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.

 

Nhưng khi công ty bắt đầu có chút tiếng tăm, nhà họ Lục liền giở trò đối phó với chúng tôi.

 

Dù rằng bởi ảnh hưởng của Lục Xán, nhà họ Lục đã không còn được như xưa.

 

Nhưng muốn chèn ép một công ty khởi nghiệp không có chỗ dựa như tôi vẫn là chuyện dễ dàng.

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

Tôi và thầy hướng dẫn lo lắng đến mức tóc bạc ngày càng nhiều.

 

Tôi đã từng giao thiệp với nhà họ Lục.

 

Lục Vũ giờ cũng chẳng thèm giả vờ nữa.

 

"Niệm Niệm, em muốn cũng được thôi, nhưng có hai điều kiện. Thứ nhất, khôi phục thân phận thiên kim tiểu thư nhà họ Lục của em, cứu lại danh dự mà nhà họ Lục đã bị tổn thất vì Lục Xán. Thứ hai, kết hôn với Phó Nguyên, duy trì quan hệ giữa hai nhà."

 

Tôi lạnh lùng đáp lại một câu "Anh nằm mơ đi" rồi bỏ đi.

 

Buổi tối, tôi tựa vào lòng Cố Viễn Phàm.

 

"Bảo em gả cho Phó Nguyên à, nằm mơ."

 

Tôi rúc sâu hơn vào lòng Cố Viễn Phàm.

 

"Em chỉ muốn gả cho anh thôi, không muốn ai khác đâu."

 

Cố Viễn Phàm khẽ cười dịu dàng.

 

"Anh biết, Niệm Niệm ngoan nhất. Ngủ thôi."

 

Nhà họ Cố thay đổi chỉ sau một đêm.

 

Cố Viễn Phàm, người tàn tật bị mọi người lãng quên, hóa ra từ lâu đã âm thầm nắm giữ quyền lực trong gia tộc.

 

Trở thành người thực sự nắm quyền sau bức màn của nhà họ Cố.

 

Tôi nắm lấy cổ áo Cố Viễn Phàm nói:

 

"Anh được lắm, dám giấu em bao nhiêu năm như vậy cơ à."

 

Cố Viễn Phàm cưng chiều cười, nắm lấy tay tôi.

 

"Niệm Niệm, oan cho anh quá, em có bao giờ hỏi anh đâu."

 

Tôi ngẩn người.

 

Hình như đúng là vậy thật.

 

Thông qua nhà họ Lục, tôi đã thấy được sự lạnh lùng vô tình của những gia tộc giàu có này.

 

Tôi luôn tự động hình dung Cố Viễn Phàm là một kẻ đáng thương bị nhà họ Cố ruồng bỏ.

 

Nhưng tôi quên mất anh đã từng được coi là người thừa kế để bồi dưỡng.

 

Anh có sự sâu sắc và mưu tính của riêng mình.

 

Tôi không vui buông tay anh ra.

 

Cố Viễn Phàm mân mê ngón tay tôi.

 

"Là Niệm Niệm dạy anh đấy. Đẩy người ta lên cao rồi đạp xuống, mới có thể một đòn chí mạng."

 

Cố Viễn Phàm đè tôi xuống dưới thân, nồng nàn hôn tôi.

 

"Niệm Niệm, chân anh bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Lần này, để anh ở trên nhé, được không?"

 

Tôi bị Cố Viễn Phàm hôn đến mềm nhũn cả người, nào còn nghe thấy anh nói gì nữa.

 

Chỉ vô thức gật đầu.

 

Sau khi Cố Viễn Phàm nắm quyền nhà họ Cố.

 

Anh đã dùng mọi thủ đoạn để chèn ép nhà họ Lục.

 

Sự tàn nhẫn trong cách anh làm khiến người ta phải kinh sợ.

 

Tôi thu mình vào góc giường nhìn anh.

 

"Trước đây em cứ tưởng anh là người hiền lành lắm, ai ngờ lại hung dữ như vậy."

 

Cố Viễn Phàm bò tới ôm tôi vào lòng.

 

"Anh chỉ hiền lành với một mình Niệm Niệm thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói rồi anh nâng cằm tôi lên và hôn xuống.

 

"Niệm Niệm, bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi."

 

Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh.

 

"Em muốn thử xem, tổng giám đốc Cố định cưỡng đoạt như thế nào."

 

Cố Viễn Phàm mạnh mẽ đè tôi xuống giường, cưỡng chế hôn tôi.

 

"Lát nữa đừng có khóc đấy."

 

Nhà họ Lục chủ động cầu hòa.

 

Nhưng Cố Viễn Phàm nói, chỉ cần tôi không gật đầu, anh tuyệt đối sẽ không dừng tay.

 

Người nhà họ Lục mấy lần khóc lóc đến cầu xin tôi đều bị tôi đuổi ra ngoài.

 

Cuối cùng, nhà họ Lục tuyên bố phá sản.

 

Vợ chồng nhà họ Lục mang theo số tài sản còn lại về quê.

 

Lục Cẩn cầm hồ sơ đi xin việc khắp nơi đều bị từ chối.

 

Cuối cùng, anh ta nộp đơn vào công ty của tôi.

 

Tôi nhìn anh ta mặc bộ vest rẻ tiền, không còn dáng vẻ vênh váo chế giễu tôi ngày xưa.

 

"Xin lỗi, anh không phù hợp với công ty chúng tôi."

 

Lục Cẩn cười khổ một tiếng.

 

"Sở Niệm, tôi thật sự đã coi thường cô rồi."

 

Rồi cầm tập hồ sơ in màu rời đi.

 

Trước khi Lục Vũ xuất ngoại, anh ta đến tìm tôi, chủ động nấu cho tôi một bát mì.

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng không động đũa.

 

"Anh cả, em đã nói rồi, đừng làm hao mòn chút tình cảm cuối cùng này nữa."

 

Lục Vũ cười khổ.

 

"Niệm Niệm, anh không cầu xin em nương tay với anh. Anh chỉ muốn làm một chút chuyện cuối cùng mà một người anh nên làm thôi."

 

"Khi em sinh ra, Lục Cẩn còn nhỏ, nó chưa hiểu chuyện."

 

"Anh thật lòng mong ngóng suốt chín tháng, mong có một đứa em gái."

 

"Lục Xán là một tiểu thư khuê các được ba mẹ nuôi dạy, hơn nữa đầu óc không được lanh lợi."

 

"Cô ta dễ bề kiểm soát hơn em, có thể đem đến lợi ích cho nhà họ Lục. Cho nên anh đã mặc kệ ba mẹ và Lục Cẩn thiên vị cô ta."

 

"Nhưng trong lòng anh vẫn luôn coi em là em gái."

 

Tôi cụp mắt im lặng một lúc rồi bật cười.

 

"Đã là một con cờ bị vứt bỏ sau khi cân nhắc lợi hại, vậy thì hãy vứt bỏ triệt để đi."

 

Lục Vũ hít sâu một hơi.

 

"Được.”

 

"Sau này chúng ta không gặp lại nữa."

 

Tiễn Lục Vũ đi, tôi nếm thử bát mì anh ta nấu cho tôi.

 

"Không còn hương vị ban đầu nữa rồi."

 

Tôi đổ bát mì vào thùng rác.

 

Cố Viễn Phàm khập khiễng bước ra từ bếp.

 

Bây giờ anh đã có thể tự đi lại được một đoạn ngắn.

 

Chỉ là vẫn còn hơi khập khiễng.

 

Bác sĩ nói chỉ cần kiên trì tập vật lý trị liệu, sau này có thể đi lại như người bình thường.

 

"Bà xã, mì anh nấu xong rồi, em nếm thử đi."

 

Tôi khẽ lau nước mắt.

 

"Đến đây."

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com