Nha Hoàn Bạc Mệnh Sau Khi Trùng Sinh

Chương 9



Họ không biết mọi hành động của mình đều nằm trong sự giám sát của ta, và vào thời điểm thích hợp nhất, đã kín đáo truyền đến tai Hoàng thượng.

Làm Hoàng đế ghét nhất là có kẻ thèm muốn ngôi vị của mình. Đặc biệt là Hoàng thượng có thể rõ ràng cảm nhận được sức khỏe của mình ngày càng suy yếu, tự nhiên căm hận Hoàng hậu và Nhị hoàng tử đến tận xương tủy. Nhưng hắn vẫn kìm nén cơn giận, âm thầm giăng thiên la địa võng.

Đêm đó, Nhị hoàng tử dưới sự giúp đỡ của gia tộc Hoàng hậu, mặc chiến bào xông vào Cần Chính Điện.

Khi nhìn thấy Hoàng thượng, trên mặt hắn đầy sự oán hận: "Phụ hoàng, Người đã đoạt lấy Chân Nhi nhưng lại không đối xử tốt với nàng, để nàng chịu hết mọi khổ sở trong cung, hôm nay nhi thần phải báo thù cho Chân Nhi!"

Hoàng thượng nhìn đứa nhi tử ngu xuẩn không thể tả này, giận cực hóa cười: "Là vì báo thù cho Vinh Chân Nhi, hay là để thỏa mãn dã tâm của chính mình?"

Nam nhân hiểu nam nhân nhất, cái gọi là sủng ái đối với nữ nhân căn bản không đáng nhắc đến trước quyền lực.

Nhị hoàng tử dường như bị Hoàng thượng chọc trúng tâm sự, trong mắt lóe lên vài phần không tự nhiên, rất nhanh lại cứng rắn nói: "Không quan trọng nữa, quan trọng là thời đại của Người sắp kết thúc rồi."

"Chỉ dựa vào ngươi, cũng xứng động lay giang sơn của Trẫm?" Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, tay cầm thanh kiếm đeo bên hông từng bước tiến lên.

Dù sao cũng là cha con nhiều năm, Nhị hoàng tử không chịu nổi uy áp khí thế từ Hoàng thượng, vội vàng kêu gọi những người bên cạnh hộ giá.

Nào ngờ căn bản không có ai nhúc nhích.

Thiên gia vô tình, rất nhanh, thanh kiếm dài trong tay Hoàng thượng đã không chút do dự đ.â.m thẳng vào cổ Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử ngã xuống đất, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Hoàng thượng, đến cuối cùng cũng không hiểu tại sao mình lại dễ dàng mất đi tất cả như vậy.

Còn về Hoàng hậu, cũng bị Hoàng thượng trảm sát tại chỗ.

Liên tiếp tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t chính thê và đích tử của mình, tình trạng của Hoàng thượng cũng không khá hơn là bao, hắn đau đớn nhíu chặt mày, thổ ra một ngụm m.á.u trong tim.

"Hoàng thượng!" Ta ôm lấy Hoàng thượng, thét lên t.h.ả.m thiết: "Truyền Thái y, mau truyền Thái y!"

17.

Nhị hoàng tử mưu phản, Hoàng thượng tự tay g.i.ế.c Nhị hoàng tử dẹp yên loạn lạc, nhưng vì cấp hỏa công tâm mà bị tức đến hộc m.á.u hấp hối, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.

Ta thân là phi tần có vị phận cao nhất hiện giờ, lại sinh được hoàng tử khỏe mạnh duy nhất, tự nhiên nửa bước không rời, canh giữ bên cạnh Hoàng thượng.

Hoàng thượng lúc tỉnh lúc mê, trong khoảng thời gian này, ta nhanh chóng đạt được thỏa thuận với Thành Thân vương, huynh đệ của Hoàng thượng.

Sau khi Hoằng Nhi đăng cơ, Thành Thân vương sẽ cùng ta nhiếp chính, cho đến khi Hoằng Nhi trưởng thành.

Nhờ sự đặc sủng của Hoàng thượng những năm qua, thân phận hiện tại của ta đã không còn là cung nữ nhỏ bé không có chỗ dựa nữa, mà là đích nữ của Lý thị ở Lũng Tây.

Lý thị Lũng Tây là một trong những thế gia đại tộc lớn nhất đương triều. Chỉ cần mối quan hệ lợi ích này còn đó, liên minh giữa chúng ta sẽ kiên cố bất khả phá, ta lợi dụng Lý thị và Thành Thân vương để kiềm chế lẫn nhau, nhất định có thể duy trì sự cân bằng trên triều đình.

Còn về việc thúc đẩy chế độ mới, tuyển chọn con cháu hàn môn ra làm quan, đợi sau khi ta ngồi vững vị trí Thái hậu, cũng có thể dần dần đưa vào lịch trình.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Hoàn thành những chuẩn bị này, cẩu Hoàng đế cuối cùng cũng không còn chút tác dụng nào nữa, ta không chút do dự đưa tiễn hắn.

Trước khi hắn c.h.ế.t, ta đã kể hết cho hắn nghe những việc mình làm trong suốt những năm qua.

Cẩu Hoàng đế làm sao cũng không ngờ tới, một người luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, không tranh chấp với đời như ta, lại che giấu sâu đến thế, đùa giỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay. Hắn trợn trừng mắt gần như nứt toác, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Cũng không phải không có người nghi ngờ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Hoàng thượng. Nhưng có gì quan trọng đâu?

Một người đã c.h.ế.t, thì chẳng còn bất kỳ lợi ích nào cho sự vinh hoa phú quý của tất cả mọi người.

Ngày thứ ba sau khi Hoàng thượng băng hà, Hoằng Nhi đăng cơ trước linh cữu, trở thành Tân Hoàng đế của triều Đại Thuận.

Con đường phía trước còn dài, ta sẽ bảo vệ Hoằng Nhi kiên định vững bước đi từng bước một.

(Hết)

Mình giới thiệu một bộ truyện khác do nhà mình đã up lên web MonkeyD ạ:

PHƯỢNG QUY - Tác giả: Không Ăn Cà Rốt

Kiếp trước, Thái tử đã quỳ rạp ngoài Kim Loan Điện suốt một ngày trời, nhất quyết xin thoái hôn với ta để cưới một nữ tử mù.

Thế nhưng, ta là Thái tử phi được Hoàng đế và Hoàng hậu đích thân sắc phong, là vị Hoàng hậu tương lai theo lời tiên đoán của thuật sĩ. Cuối cùng, Thái tử vẫn buộc phải cưới ta.

Nữ tử mù kia không chịu làm thiếp, nàng ta trốn khỏi hoàng cung, rồi cuối cùng bị khách làng chơi lăng nhục đến c.h.ế.t nơi thanh lâu. Trước khi nhắm mắt, nàng ta gửi một bức mật thư đến tay Thái tử.

Sau khi Thái tử đăng cơ, hắn hận ta thấu xương, hạ lệnh lột bỏ xiêm y lộng lẫy của ta trước mặt bá quan văn võ, rồi đày ta vào Lãnh Cung.

"Tống Uyên, chính ngươi đã hại c.h.ế.t Tiểu Từ, ngươi, cùng toàn bộ người nhà của ngươi, đều phải đền mạng cho nàng ấy!"

Ngay sau đó, phụ thân và huynh trưởng ta bị vu oan thông địch phản quốc. Cả gia tộc ta bị kết án tru di tam tộc.

Trong một ngày, tiếng trẻ thơ nhà họ Tống khóc thét, tiếng nô bộc kinh hoàng gào thét, m.á.u chảy thành sông.



Tỉnh lại lần nữa.

Ta lợi dụng công lao cứu giá, chỉ xin Thiên tử ban hôn cho ta.

Trên Kim Loan Điện, Thái tử cảnh cáo, nữ tử mù siết chặt chiếc khăn tay. Ta nhẹ nhàng quỳ lạy, thân hình cúi sát sàn: "Thần nữ xin Hoàng Thượng ban hôn cho thần nữ cùng… Yến Thế tử!"

Đại điện tĩnh lặng như tờ, Thái tử hoảng hốt đến mức làm đổ cả chén rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

1.

Sống lại một kiếp, khi Hoàng đế đi săn gặp phải mai phục, ta đã xông ra đỡ cho Ngài một mũi tên.

Kiếp trước, vào thời điểm này, chính nữ tử mù được Thái tử đưa về đã cứu Hoàng đế.

Nhưng giờ đây, lúc ta được Thái y chữa trị, Thái tử mặt mày khó coi, còn nữ tử mù thì tái nhợt, dáng vẻ hết sức đáng thương.

Hoàng đế công khai khen ngợi ta hết lời: "Tống Uyên, ngươi rất đáng khen! Ngươi đã cứu Trẫm, Trẫm hứa sẽ ban cho ngươi một tâm nguyện."

Ánh mắt Hoàng đế lướt qua giữa Thái tử và ta, xung quanh, một loạt nữ quyến đang nhìn chằm chằm đầy vẻ hăm dọa. Mọi người đều nghĩ ta sẽ cầu xin Hoàng đế ban hôn cho ta và Thái tử.

Ta nhìn lại Thái tử Lý Úc, trong lòng chỉ còn chất chứa hận ý ngút trời. Nhưng lúc này, ta chỉ có thể cố nhịn cơn đau buốt ở vai, cúi đầu tạ ơn Hoàng đế, khẽ mở lời: "Thần nữ muốn xin một ân điển vào tiệc Trung Thu tháng sau ạ."

Hoàng đế đồng ý ngay lập tức.

Đợi Hoàng đế đi khỏi, Lý Úc nhíu mày thật chặt, nhìn ta với giọng điệu đầy vẻ chán ghét: "Tống Uyên, lòng dạ ngươi thật quá sâu hiểm, vì muốn Cô cưới ngươi mà ngươi lại làm ra những hành động như thế sao?"

"Ngươi thừa biết Cô không thích ngươi, Cô chỉ thích những nữ tử thiện lương, trong sáng, chứ không phải loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào như ngươi."

Kiếp trước, hắn nén sự ghê tởm để cưới ta, sau hôn lễ thì ngày nào cũng lạnh nhạt, chưa từng đặt chân vào cung điện của ta nửa bước.

Toàn bộ người trong Đông Cung đều biết rõ Thái tử vô cùng căm ghét vị Thái tử phi mới này. Thái tử phi vừa khắc nghiệt lại ghen tuông, đã bức tử nữ tử mà Thái tử yêu thương nhất.

Thấy ta cúi đầu không nói lời nào. Lý Úc càng thêm bực bội, nữ tử mù bên cạnh dáng vẻ mềm yếu vô cùng, đôi mắt đong đầy như nước mùa Thu, uất ức như sắp khóc đến nơi.

Ta thu lại lòng hận thù, hơi đứng dậy, khẽ cúi đầu nói: "Điện hạ, điều thần nữ cầu xin là do Hoàng Thượng đã ưng thuận."

Trong tầm mắt ta, nữ tử mù khẽ nghiêng người, c.ắ.n nhẹ môi. Nàng ta chắc chắn đang nghĩ ta đã nắm chắc vị trí Thái tử phi trong tay.

Thái tử nghe ta nói, lập tức nổi giận. Trước khi phẩy tay áo bỏ đi, hắn còn không quên nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử mù, thâm tình hứa hẹn với nàng ta: "Tiểu Từ, nàng cứ yên tâm, Thái tử phi của Cô chỉ có thể là nàng, Cô sẽ tìm cách để cưới nàng!"

Ta lạnh lùng cười nhạt, thật là một đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa, lần này ta sẽ tác thành cho các ngươi.

Vừa thu lại ánh mắt, màn che từ bên ngoài lại một lần nữa được vén lên.

Yến Trì với vẻ mặt lo lắng xông vào, bước chân nhanh nhẹn, chỉ vài bước đã đến trước mặt ta, "Tống Tiểu Uyên, nàng bị làm sao thế?! Lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn ư?"

Chàng thiếu niên vừa vội vừa giận: "Chỉ vì một Thái tử không hề có tình cảm với nàng sao?"

Nghe thấy giọng nói của chàng thiếu niên, ta ngây người rất lâu.

Ngước mắt nhìn chàng, mái tóc đen được búi cao, cặp mày kiếm vẩy xéo, dáng vẻ anh tuấn, hiên ngang. Khóe mắt ta chợt đỏ hoe. Thật tốt, ta vẫn còn có thể nhìn thấy người đã đối xử tốt nhất với ta trong kiếp trước.

2.

"Ây da, Tống Tiểu Uyên, mới nói nàng vài câu mà đã khóc rồi à?" Yến Trì vội vàng rút chiếc khăn tay từ thắt lưng ra, lau nước mắt cho ta.

Ta quay mặt đi, cãi lại: "Ta không có khóc!"

Yến Trì dùng tay chà xát khắp khuôn mặt ta, chẳng hề dịu dàng chút nào.

Mãi đến khi ta nhíu mày định đ.á.n.h chàng, chàng mới dừng tay, cười sảng khoái, "Thôi nào Tống Tiểu Uyên, đừng buồn nữa, dưỡng thương cho tốt. Lần sau ta dẫn nàng đi xem hoa đăng!"

Nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của Yến Trì, ta lại một lần nữa rơi lệ. Chàng luôn như vậy, chuyện gì ta không muốn nói, chàng tuyệt đối không bao giờ hỏi. Đến khi ta muốn kể cho chàng nghe, chàng lại nhanh nhảu đưa tai đến gần.

Nhưng kiếp trước, chàng phải đi xa nơi biên ải, ta thậm chí còn không kịp gặp chàng lần cuối.

Nhớ lại kiếp trước, ánh mắt ta trở nên lạnh lùng.

Năm đó, Lý Úc đã lừa gạt ta về giờ Yến Trì rời kinh. Khi ta trở mặt với Lý Úc, nhất quyết phi ngựa đến thành lầu, mọi thứ đã quá muộn.

Lúc ấy, liệu có phải Yến Trì đã phi ngựa mà ngoái đầu nhìn lại không ngừng?

Rõ ràng ta đã hứa sẽ đi tiễn chàng, nhưng ta đã không làm được.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, lòng hận thù trong ta dần dần tích tụ.



Kiệu chậm rãi tiến về phía trước, song thân đã chờ sẵn ngoài cửa để đón ta.

Chắc hẳn là vì nghe tin ta bị thương nên rất đỗi lo lắng.

Hai nha hoàn đỡ ta xuống xe ngựa. Lần nữa nhìn thấy phụ mẫu, cổ họng ta không khỏi nghẹn lại, dâng lên vị chua chát.

Mẫu thân vẫn giữ vẻ đoan trang cao quý, còn nét mặt nghiêm nghị của phụ thân cũng lộ ra chút lo âu.

Cả gia đình vẫn còn bình an vô sự. Kiếp này, ta nhất định phải bảo vệ tốt cho họ.

Trở về tiểu viện quen thuộc, ta ngồi tĩnh lặng một lát, rồi gọi nha hoàn thân cận đến, "Xuân Tuyết, ngươi phái người theo dõi nữ tử mù mà Thái tử đưa về từ biên ải. Có động tĩnh gì thì lập tức báo lại cho ta!"

Xuân Tuyết có vẻ lưỡng lự: "Thưa cô nương, ý của Người là...?"

Ta gảy gảy móng tay, khẽ cười: "Cứ phái người theo dõi đi, ta tự có tính toán riêng."

Ta nhớ lại kiếp trước. Một nữ tử mù lại tình cờ cứu được Hoàng đế ư?

Những thích khách đó đều là cao thủ của địch quốc, tên b.ắ.n ra không trượt phát nào, vậy mà nàng ta lại vừa vặn lao ra đỡ được?