Thôi Xán nghe xong thẹn quá hóa giận, giãy giụa:
"Đó không phải điều đương nhiên sao? Hắn ngủ với ngươi, bồi thường cho ta một chút thì sao?"
Ta hít sâu, vung lên một quyền đánh vào mặt Thôi Xán. Thôi Xán là con mọt sách. Ruộng trong nhà vẫn luôn là ta cày, hắn thì yếu nhớt không có tí sức lực nào. Lúc bị ta đánh tới mắt mũi chảy cả máu, hắn vẫn không ngừng mắng chửi:
"Tân Hi, hắn... Chờ ngày mai ta g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, ai... Cũng không cứu ngươi được, ta sắp làm quan..."
Ta cười lạnh, rút cây trâm trên đỉnh đầu xuống, từng cái từng cái đ.â.m xuống, ghim mạnh vào xương sống của Thôi Xán Chỗ nào càng đau thì ta càng đ.â.m mạnh, sức ta lớn, mỗi lần đ.â.m đều đ.â.m vào rất sâu. Máu của Thôi Xán chảy đến chỗ Thu Hồng. Thu Hồng mở to hai mắt, bị dọa sợ tới phát điên mà la hét.
Nàng ta muốn gọi nha hoàn, nhưng mưa quá lớn, nha hoàn không nghe thấy. Ta nói rồi, ông trời cũng giúp ta.
"Hắn đáng đời... Hắn có nhiều tiền như vậy, hắn đáng chết..."
Sau khi đã trút xong cơn giận, ta lấy một xấp giấy trên bàn bên cạnh, ném lên mép giường, bắt Thôi Xán cầm lấy bút.
"Thôi đại ca, sao chép một phong thư dùng chữ giống trên sổ con này đi."
"Ta không chép... Ta c.h.ế.t cũng không chép..."
Thôi Xán chỉ nhìn qua tờ giấy một lần, sắc mặt trở nên tái nhợt vì sợ hãi. Ta cười cười, đặt cây trâm để ở sau ót Thôi Xán, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn:
"Thôi đại ca, đoán xem ta phải dùng bao nhiêu lực để có thể đ.â.m vào đây được nhỉ?"
Cả người Thôi Xán run rẩy không ngừng, cuối cùng mềm nhũn nói:
"Tân Hi, ta chép rồi ngươi sẽ bỏ qua cho ta ư?"
"Thôi đại ca, ngươi chép thì coi như giúp ta, cũng nắm được đằng chuôi của ta, sau này chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi."
Thôi Xán không do dự nữa, run sợ cầm bút lên bắt đầu chép, một lúc sau đã xong. Ta giơ phong thư về phía ánh lửa, so sánh với chữ viết trên sổ con. Tiểu Tam nói đúng, những học sinh này đều có học vấn.
Cây trâm ghim vào sau ót Thôi Xán, xuyên qua đầu lưỡi hắn...
Giọng ta giống như nữ quỷ đòi mạng, vang vọng trong phòng: "Đại nhân không đáng chết, các ngươi mới đáng chết."
Thu Hồng bị dọa đến phát điên, liều mạng vùng vẫy muốn đẩy Thôi Xán ra, mới vừa rồi còn gọi tâm can bảo bối, bây giờ lại không muốn hắn. Nữ nhân thật là thất thường.
"Tân Hi... Tất cả là lỗi của hắn, là hắn chờ ngươi nuôi cả nhà, chờ ngươi c.h.ế.t thì đòi tiền Thượng thư, tiện tay đòi thêm thăng quan tiến chức, hắn không phải là người, hắn là súc sinh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Ngươi còn nhớ không? Khi ngươi còn bé, tẩu tử đối tốt với ngươi mà..."
"Tân Hi, ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ không nói linh tinh, cả đêm quay về thôn..."
Ta cẩn thận gấp huyết thư lại, cất vào trong lòng như cất một báu vật, rồi dùng đôi tay lạnh ngắt bóp cổ Thu Hồng.
"Trước kia ta ngu, ta biết, các ngươi cũng coi ta như kẻ ngu. Các ngươi đối tốt với ta là vì thấy ta có thể giúp các ngươi làm việc kiếm tiền."
"Đó không phải tốt với ta, chỉ có đại nhân mới là tốt với ta. Đại nhân đã nói, c.h.é.m cỏ phải nhổ cây, ngươi đã nhìn thấy, ngươi phải chết."
Thu Hồng mở to hai mắt tràn ngập tuyệt vọng:
"Nhưng ngươi vừa nói sẽ bỏ qua cho chúng ta..."
"Ta lừa các ngươi đó, vậy mà các ngươi cũng tin à?"
Thu Hồng tắt thở, mắt vẫn trợn trừng. Ta lau lau nước mắt đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài trời mưa rất to, như thể ông trời đang khóc thương ta.
28
Sáng hôm sau, mưa lớn gột rửa, một cáo thị về vụ án oan của Lục gia được dán lên.
Ngay đêm qua, Thừa tướng đương triều đã treo cổ tự tử tại nhà. Trong thư nói rằng ông ta đã chịu sự hành hạ vì vụ án oan của Lục gia nhiều năm, đêm nào cũng không thể chợp mắt, luôn cảm thấy oan hồn đang tìm cách trả thù. Nhiều năm sau, khi tuổi đã xế chiều, ông quyết định công khai sự thật về cái c.h.ế.t thương tâm của Lục gia, đồng thời viết một danh sách các quan lại trong triều đình đã tham gia vào vụ việc trong thư, người đầu tiên trong số đó là Bệ hạ.
Bảng cáo thị chật kín người xem, những tiếng hô "Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ" vang vọng khắp kinh thành. Không lâu sau, khu vườn ở ngoại ô của Bệ hạ cũng bị công khai, số vàng bạc hàng tháng được gửi tới đó đã phá hủy chút hy vọng cuối cùng của dân chúng đối với Bệ hạ.
Tiên sinh kể chuyện đang cầm thước gỗ, kể chuyện trong trà lâu:
[Thượng thư gom bạc là để làm thuốc cho Bệ hạ. Các quan trong triều bao che cho nhau, nhưng Bệ hạ lại ngấm ngầm chấp thuận. Trung quan thì bị tiêu diệt, gian thần thì lộng quyền. Chẳng qua là do Bệ hạ mất đi đức hạnh...]
Mặc dù đã rất lâu không có chiến sự, nhưng thuế của bách tính vẫn tiếp tục tăng, một số gia đình làm lụng vất vả mà thậm chí lương thực cả năm còn không thể đóng hết thuế.
Chính quyền bạo ngược còn hung dữ hơn cả hổ. Sự thịnh vượng giả tạo này sẽ sụp đổ vào một ngày nào đó...
Dân chúng vây quanh hoàng thành, cướp bóc kho bạc tư nhân của quan triều đình. Bách tính trước kia bị triều đình ức h.i.ế.p liền báo thù. Nghe nói vợ chồng Thái Úy bị một đám dân chúng ném đá chết. Trước khi chết, bà vợ vẫn còn chửi rủa dân chúng là tiện dân. . .