Bạch Linh mỉm cười: "Tôi đến sớm. Các nhân viên khác vẫn chưa đến."
Cô nhấp một ngụm nước, tiếp tục hỏi: "Ở đây khách có đông không?"
"Rất đông. Nhưng khách yên tâm, phó bản Họa Bì rất lớn, mỗi lượt có thể tiếp nhận 100 người."
"Cái gì?"
Địch Băng Yến sửng sốt.
Gần đây cô đã thử qua khá nhiều nhà ma, thông thường mỗi lượt chỉ giới hạn từ 4-10 người, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 30 người.
Nhà Ma Phong Đô có thể chứa tới 100 người cùng lúc?
Chỉ có một khả năng—nơi này thực sự rất rộng!
Cô im lặng quan sát khắp phòng nghỉ.
Ánh đèn trong sảnh khá tối—điểm trừ.
Thiết kế phòng nghỉ quá đơn giản, chỉ có một chiếc sofa, còn lại toàn là ghế nhựa—điểm trừ.
Trà nước cũng quá sơ sài, chỉ dùng cốc nhựa một lần để rót nước, không có trà pha sẵn—điểm trừ tiếp theo.
Càng nhìn, cô càng thấy nơi này thật tệ. Nội thất quá kém, chẳng có chút tinh tế nào.
Cô đặt cốc nước xuống, hỏi: "Xin lỗi, tôi có thể quay một đoạn video không? Tôi là blogger chuyên đánh giá địa điểm."
Bạch Linh vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Ngoài khu vực phó bản thì cô cứ quay thoải mái."
Tuyệt vời!
Địch Băng Yến lập tức đứng dậy, lấy điện thoại ra, bắt đầu ghi hình.
Cô cố tình quay cận cảnh ánh đèn mờ nhạt, những chiếc ghế nhựa rẻ tiền, thậm chí quay cả cốc nước nhựa một lần dùng.
Quay xong, cô kiểm tra lại video, cảm thấy đã đủ tư liệu thì mới cất điện thoại vào túi.
Đúng lúc đó, những người khác cũng lần lượt đến nơi.
Tất cả đều đội mũ trắng, nhìn là biết cùng một nhóm.
Địch Băng Yến bước tới quầy tiếp đón, nói với Bạch Linh: "Quản lý, chúng tôi đi cùng nhau. Có thể vào cùng không? Chỉ thêm một người thôi."
Bạch Linh vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng nhẹ nhàng lắc đầu: "Xin lỗi, đã có người đặt trước trên mạng. Khoảng thời gian từ 8 giờ đến 9 giờ chỉ còn 30 suất."
Địch Băng Yến vừa quay đầu đã thấy dòng người xếp hàng dài trước cửa. Nhà ma này đúng là đông khách thật.
Cô bàn bạc với nhóm rồi quyết định sẽ dẫn 29 người vào trước, những người còn lại chờ lượt tiếp theo. Sau khi thống nhất, Địch Băng Yến bước đến quầy tiếp tân, nói với Bạch Linh:
"Nhóm tôi có 30 người, muốn vào nhà ma."
Bạch Linh mỉm cười: "Được thôi, mọi người cứ đến quầy mua vé rồi vào phòng thay đồ để thay trang phục."
Địch Băng Yến làm theo hướng dẫn, nhanh chóng thay đồ rồi cùng cả nhóm lên thang máy đến tầng hai.
"Chỗ này rộng thật!" Một cô gái để tóc bob ngắn tròn mắt nhìn quanh.
"Đúng là rộng, nhưng trông cũng khá cũ." Địch Băng Yến liếc qua quầy lễ tân, chậc lưỡi: "Mấy cậu có thấy không? Bàn ở quầy kia lắc lư như sắp gãy đến nơi."
"Ừ, cũ thật đấy." Cô gái tóc bob nhíu mày rồi cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình, khó chịu than: "Trang phục ở đây cũng tệ quá! Cái này là vải gai à? Ngứa kinh khủng. Những nhà ma khác toàn cho mặc Hán phục đẹp, vào đó như tiểu thư cổ đại. Còn đây, nhìn tôi y như ăn mày!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Một cô gái khác có vẻ lý trí hơn lên tiếng: "Vai diễn của chúng ta là dân thường, tất nhiên quần áo sẽ giản dị hơn rồi."
Nhưng cô gái tóc bob vẫn không vui. Cô thích ăn mặc đẹp, chẳng thể ưa nổi bộ đồ thô kệch này.
Địch Băng Yến nghe vậy, mắt sáng lên. Trang phục xấu cũng là một điểm trừ. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, quay video ghi lại để làm bằng chứng.
Khi đến tầng hai, cả nhóm bước ra khỏi thang máy, hướng về phía cửa phó bản Họa Bì.
"Ơ, ở đây còn có một tấm gương lớn này!"
Một người kinh ngạc thốt lên.
Địch Băng Yến liếc nhìn thoáng qua, cười nhạt: "Chắc chỉ là để trang trí thôi. Nhà ma nào mà chẳng thích dùng gương để hù dọa."
Sau đó, cô quay lại dặn dò nhóm mình: "Lát nữa vào trong, mọi người chia thành ba nhóm nhỏ, mỗi nhóm mười người. Cố gắng tìm lỗi trong phó bản, có gì thì gọi điện báo."
Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tất cả đều sững người.
Khung cảnh bên trong quá mức chân thực. Không phải kiểu sắp đặt đơn giản thường thấy trong các nhà ma khác, mà là một không gian rộng lớn, cổ kính, như thể vừa xuyên không về quá khứ.
"Trời ơi, không ngờ lại đẹp thế này!" Cô gái tóc bob hào hứng chạy vào, vừa đi vừa nhìn xung quanh: "Rộng thật, còn chân thực hơn cả phim truyền hình nữa!"
Những người khác cũng tản ra, vừa đi vừa quan sát.
"Ơ kìa, bên kia có người kìa! Không biết là NPC hay người chơi nhỉ?"
"Người mang giày thể thao chắc là người chơi rồi. Nhưng nhìn sang trái đi, ông lão đang xay cối kia chắc chắn là NPC."
Địch Băng Yến cũng nhìn thấy NPC đó. Cô tò mò bước tới, muốn xem ông lão đang xay thứ gì. Nhưng vừa cúi xuống, cô liền c.h.ế.t sững.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Trên cối xay, có một cái đầu người đang lăn tròn! Đôi mắt nó trợn trừng, như vẫn còn sống.
Chưa kịp phản ứng, Địch Băng Yến đã thấy ông lão đẩy cối, nghiền nát cái đầu kia.
"Rắc—"
Một âm thanh ghê rợn vang lên.
Trong chớp mắt, óc trắng b.ắ.n tung tóe, xương thịt bị nghiền nát thành từng mảnh vụn.
Thậm chí, còn có cả dịch não b.ắ.n thẳng lên mặt cô!
"Aaaa!"
Địch Băng Yến hét lên thất thanh rồi ngất lịm.
Trên tầng 18, nhân viên bộ phận nội dung theo dõi mọi chuyện qua [Kính Viễn Quang] liền lập tức điều người mang cáng đến đưa cô đi.
Những người còn lại trong nhóm ngơ ngác nhìn nhau.