Lam Á Tư muốn gật đầu, nhưng… không hiểu sao cô ấy không thể gật đầu.
Không chỉ vậy, cô ấy còn không thể mở miệng giải thích.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào lòng.
Cô vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía tầng hai.
Như Hoa đang đứng đó, tay nhẹ nhàng vịn lan can, nghiêng đầu mỉm cười với cô.
Nụ cười nhàn nhạt, quyến rũ mà mê hoặc.
Nhìn vào đôi mắt ấy, một ý nghĩ đột nhiên bùng lên trong đầu Lam Á Tư—
Chuyện này… không thể nói ra.
Không thể tiết lộ với bất kỳ ai.
Cô cúi đầu, vùi mặt vào n.g.ự.c bạn trai, không nói thêm lời nào nữa.
Trong khi đó, Trình Noãn đứng trong nhà thanh lâu, ngắm nghía một lúc rồi nhanh chóng mất hứng.
Chẳng có gì thú vị cả.
Cô quyết định ra ngoài tiếp tục dạo chơi.
Vừa bước qua cửa, một mùi hương quyến rũ chợt bay đến từ nhà hàng bên cạnh.
Thơm quá!
Cái mùi thơm quái quỷ gì thế này?!
Bụng Trình Noãn lập tức réo ầm ĩ.
Cả buổi sáng chưa ăn gì, giờ mà làm một bữa thì tuyệt!
Nhưng mà… có nên vào không?
Cô nhìn đồng hồ, chần chừ.
Thời gian tham quan phó bản Như Hoa chỉ có ba tiếng, mà cô đã tiêu tốn hơn hai tiếng rồi.
Chỉ còn một chút nữa là phải rời khỏi đây.
Nhưng mà… cô vẫn chưa chơi đủ!
Hừm?
Ánh mắt Trình Noãn bỗng sáng lên.
Cô có thể ăn xong rồi mua thêm vé, quay lại chơi tiếp mà!
Vừa nghĩ tới đây, cô lập tức quay người bước vào nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Và ngay khi cánh cửa mở ra—
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!"
Trình Noãn suýt chút nữa bật thốt lên thành tiếng.
Đây là nhà hàng sao?!
Sao lại rộng đến mức này?!
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Trước mặt cô là một không gian khổng lồ với hàng trăm chiếc bàn trải dài, đông nghịt người ngồi.
Không chỉ có nhiều bàn, mà bàn nào cũng chật kín khách.
Chỗ này… thật sự chỉ là một nhà hàng bình thường sao?
Ở một bàn gần đó, có người đang lớn tiếng tranh cãi với chủ quán.
"Chủ quán! Sao hôm nay không còn ngỗng quay nữa?" Giọng điệu đầy bức xúc. "Tôi đến đây chỉ để ăn món ngỗng quay thôi!"
Người lên tiếng là một thanh niên tên Lưu Hạ.
Từ lần trước ăn ngỗng quay ở đây, anh ta đã bị hương vị ấy ám ảnh, thậm chí đến cả nằm mơ cũng thèm.
Vậy mà lần này vất vả lắm mới quay lại, lại không có món đó?!
Không thể chấp nhận được!
Đúng là muốn lấy mạng anh ta mà.
Tê Hồng Vĩ mỉm cười niềm nở, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đen kịt của Lưu Hạ:
"Khách quan đừng lo! Nhà chúng tôi tuy không còn ngỗng quay, nhưng đã bổ sung rất nhiều món hải sản tươi ngon. Anh thử đi, đảm bảo còn ngon hơn cả ngỗng quay."
Còn ngon hơn ngỗng quay?
Lưu Hạ thoáng nhíu mày. Anh không tin.
Nhưng đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không ăn gì? Ngỗng quay và bánh dứa của quán này trước nay luôn nổi danh, chắc hải sản cũng không đến mức tệ.
"Được." Anh gật đầu, rồi hỏi: "Có thực đơn không?"
Tê Hồng Vĩ chỉ vào mã QR trên bàn, cười tươi:
"Khách quan chỉ cần quét mã là có thể gọi món. Bếp làm rất nhanh, lát nữa nhân viên sẽ mang lên ngay."
Lưu Hạ lấy điện thoại ra, mở ứng dụng quét mã đặt món.
Trình Noãn ngồi xuống một bàn gần đó, đôi mắt lướt qua màn hình điện thoại của Lưu Hạ rồi lại nhìn về phía chủ quán. Cô đã theo dõi toàn bộ cuộc tranh cãi vừa rồi, trong lòng đoán chắc đồ ăn ở đây phải ngon lắm. Nếu không, sao lại có người tiếc nuối vì không được ăn ngỗng quay?
Nghĩ vậy, cô cũng quyết định gọi vài món.
Dĩ nhiên, với một tiểu thư nhà giàu như cô, gọi món chưa bao giờ là chuyện phải đắn đo. Nhìn thấy món nào hấp dẫn là đặt luôn. Tôm hùm, cua lớn, mực tươi... danh sách món ăn dài dằng dặc.