Tề Nhị lắc đầu, giọng điệu nhạt nhẽo: "Tôi đâu phải trẻ con. Trò chơi dù hay đến đâu cũng chẳng khiến tôi vui."
"Thế còn đồ ăn?" Ngưu Cố chuyển hướng: "Nghe nói hải sản ở đây cực ngon. Cậu chắc chưa từng được ăn đâu."
Tề Nhị vẫn thờ ơ, chẳng buồn đáp lại.
Anh ta đâu phải trẻ con, món ăn dù ngon thế nào cũng chẳng thể giải quyết vấn đề của anh ta.
Thấy bạn mình chẳng có chút hứng thú nào, Ngưu Cố đành thở dài: "Cậu nói đi, làm thế nào thì cậu mới thấy vui?"
Tề Nhị trầm mặc một lúc, ánh mắt thoáng sáng lên nhưng cũng mang theo chút ảm đạm. Giọng anh ta khẽ khàng:
"Trừ phi... tôi được gặp lại cha tôi."
Không gian chợt tĩnh lặng.
Ngưu Cố im lặng nhìn người bạn thân của mình.
Cha của Tề Nhị đã qua đời ba năm trước. Cả đời này, họ chẳng thể gặp lại nữa.
Anh ta biết rõ, từ tận đáy lòng, Tề Nhị vẫn luôn ôm khúc mắc vì không thể gặp cha lần cuối. Sự hối tiếc này như một vết nứt không bao giờ có thể lành.
Ngưu Cố vỗ nhẹ lên vai bạn, giọng nói có phần dịu lại: "Đừng nghĩ nữa. Bác cũng không muốn cậu cứ mãi như thế này. Đi thôi, hôm nay chúng ta không nghĩ gì khác, chỉ vui chơi thôi."
Mặc dù đã từng trải nghiệm phó bản Họa Bì, trong lòng cũng có chút chuẩn bị, nhưng khi bước vào phó bản Như Hoa, Ngưu Cố vẫn bị choáng ngợp.
Đây thật sự là Nhà Ma sao?
Cảnh tượng trước mắt khiến anh ta không khỏi ngỡ ngàng.
Những con phố lát đá, những bảng hiệu chữ Hán cổ kính, xe kéo, đèn lồng đỏ treo dọc hai bên đường. Người qua lại đều mặc trang phục thời Dân Quốc, ai nấy bận rộn với công việc của mình, tạo nên một khung cảnh chân thực đến kinh ngạc.
Hiện tại đang có khá đông du khách, thế nên xen lẫn trong đám đông là những người mặc trang phục hiện đại. Hai dòng người hòa trộn vào nhau, giống như hai thế giới khác biệt đan xen, mang đến một cảm giác choáng ngợp kỳ lạ.
Ngay cả Tề Nhị cũng thoáng ngẩn người.
Anh ta nhìn khung cảnh trước mắt, có chút không tin nổi: "Đây... đây chỉ là một phó bản sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cảm giác này chẳng khác nào đặt chân vào một không gian hoàn toàn khác, như thể họ thực sự đã xuyên không về những năm 1930.
Ngưu Cố cũng không giấu nổi sự kinh ngạc: "Chủ nhà ma này đúng là đỉnh vãi..."
Phó bản Họa Bì đã vượt xa sự tưởng tượng của anh ta, vậy mà phó bản Như Hoa lại còn đưa trải nghiệm lên một tầm cao mới.
Sự chăm chút đến từng chi tiết đã đạt đến mức hoàn hảo!
Cả hai như những bà già Lưu lạc vào Đại Quan Viên, vừa đi vừa ngắm, tò mò với mọi thứ xung quanh, chẳng nỡ rời mắt khỏi bất cứ góc nhỏ nào.
Họ đến đây để chơi trò chơi, nhưng rồi hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu.
Ba tiếng trôi qua, họ mới chậm rãi bước tới cửa Sảnh Nghỉ Ngơi Nhật Luân, nơi có Như Hoa.
Ngưu Cố định đẩy cửa bước vào, nhưng bị một người đàn ông đứng chặn lại.
Người này mặc một bộ trường sam chỉn chu, vẻ ngoài như một quản gia thời xưa. Ông ta chắp tay, cúi nhẹ đầu, lịch sự nhưng dứt khoát:
"Khách quan, thời gian của ngài đã hết. Lối ra ở bên kia. Nếu muốn tiếp tục, vui lòng quét mã gia hạn vé."
Dứt lời, ông ta nhấc tay áo, để lộ một bảng gỗ phía sau, trên đó có một mã QR lớn nổi bật.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Ngưu Cố: "..."
Tề Nhị: "..."
Chỉ có mã QR trước mắt này mới kéo họ trở lại thực tại, nếu không, họ thật sự nghĩ rằng mình đã xuyên không rồi.
Không nói không rằng, Ngưu Cố rút điện thoại ra, quét 320 tệ để gia hạn vé. Quét xong, anh ta không nhịn được mà tò mò hỏi: "Làm sao ông biết thời gian của chúng tôi đã hết?"
Người quản lý nhìn anh ta một cái, giọng điệu lười nhác: "Mắt tôi tinh lắm, đừng hỏi nhiều, vào đi."
Nói rồi, ông ta chắp tay sau lưng, quay đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngưu Cố và Tề Nhị nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
Cả hai tiếp tục bước vào trong, dạo quanh Sảnh Nghỉ Ngơi Nhật Luân rồi mới rời đi.